Hai tuần sau, tối thứ Tư.
Cả đám kéo nhau ra phòng khách ký túc xá, chuẩn bị xem lại tập đầu tiên của show thực tế nhóm.
"Đói quá anh ơi."
"Ký túc xá mình chẳng còn gì bỏ bụng được cả."
"Gà rán... Em thèm gà rán chết mất!"
Cả lũ vừa mới tập luyện xong, bụng đứa nào đứa nấy trống rỗng.
Mấy cái miệng đói nhao nhao lục tung cả ký túc xá lên để tìm đồ ăn.
Kết quả là chỉ lôi ra được vài thanh protein bar.
Mà khổ nỗi, mấy thanh đó cũng đã ngấp nghé hết hạn sử dụng.
Cuối cùng, không chịu nổi sự mè nheo của cả đám, anh quản lý đành phải móc điện thoại ra đặt đồ ăn.
Dĩ nhiên, thanh toán bằng thẻ công ty rồi.
Ba con gà rán và hai chiếc pizza cỡ lớn.
Chẳng mấy chốc, một bàn tiệc thịnh soạn đã được bày ra.
"Giám đốc bảo mọi người vất vả rồi nên khao đấy, ăn nhiều vào nhé."
"Hừ."
Nghe anh quản lý kể công, tôi bất giác bật cười khinh bỉ.
'Đồ ăn đặt ngoài mà cũng bày đặt kể công cho được.'
Lúc ghi hình xong xuôi, vừa về đến ký túc xá.
Tôi đụng mặt ngay giám đốc đang đứng chờ sẵn trước cửa.
Chỉ vì vụ 326,000 won cà thẻ ở cửa hàng tiện lợi trạm nghỉ mà ông ta đứng chờ ngoài trời mấy tiếng đồng hồ.
Cái cảm giác lúc đó thật sự không từ nào diễn tả nổi, đúng là như cục tức nghẹn ở cổ.
Vừa thấy mặt tôi là túm lấy mà lắc lấy lắc để, nghĩ lại thôi cũng thấy đầu óc ong ong.
Mặt mày thì cau có nhăn nhó, mà giọng nói thì lại ngọt xớt một cách kỳ lạ, suýt nữa thì tôi bị rối loạn nhận thức luôn.
Sau một hồi cảnh cáo đừng có mà hành động tùy tiện như thế nữa, giám đốc mới chịu biến.
Anh quản lý đứng bên cạnh nãy giờ cứ thấp thỏm không yên, vội vàng thay mặt xin lỗi tôi.
Hóa ra, người đã khai với giám đốc rằng tôi là kẻ mượn thẻ công ty chính là anh quản lý.
Trông mặt anh ta cũng xanh lè như tàu lá chuối, chắc cũng bị "sấy" cho một trận ra trò.
Nói tóm lại, cái gã giám đốc này còn ki bo hơn cả cái đĩa đựng xì dầu nữa.
Nghĩ đến tương lai làm việc ở cái công ty này mà tôi thấy lo lắng sâu sắc.
"Tụi em xin phép ăn ạ!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!