"Nhạc sĩ sáng tác... biến mất... rồi ạ?"
"Vâng. Anh ấy hẹn gửi bản demo muộn nhất là kia, nhưng từ đó đến giờ vẫn không liên lạc được ạ."
Đây là cái tin sét đánh ngang tai gì thế này.
Ari. P mà lại biến mất ư??
"Tại sao ạ?"
"Dạ?"
"Ý tôi là tại sao nhạc sĩ lại biến mất ạ?"
"Cái đó thì... thật sự mình cũng không rõ nữa ạ."
Có lẽ cảm thấy tôi đang chất vấn, cô biên kịch trẻ nhất bỗng dưng nghẹn ngào giữa chừng.
Không, không phải thế này.
"Em không có ý trách chị đâu ạ, chỉ là em và các thành viên cũng đang... hơi hoang mang trước tình hình này."
"Vâng ạ, tất nhiên rồi. Em hiểu cảm giác của mọi người mà. Thực sự xin lỗi ạ."
"Chị đâu cần phải xin lỗi."
"Dù sao thì..."
Xem ra cô ấy đã bị biên kịch chính mắng cho một trận rồi.
Trông bộ dạng tiu nghỉu, chỉ biết nói xin lỗi là đủ hiểu.
Cả bên này lẫn bên kia, ai nấy đều mặt mày ủ rũ, im lặng không nói lời nào.
Văn phòng chỉ còn lại sự tĩnh lặng đến ngột ngạt.
Sau khi nhận được liên lạc từ đội ngũ sản xuất bảo 'có lẽ mọi người nên đến văn phòng một chuyến'.
Tôi cũng không biết mình đã đến đây bằng cách nào nữa.
Hỏi anh quản lý hay giám đốc xem có biết gì không, thì họ cũng chỉ đáp là không biết.
Các thành viên khác cũng chẳng ai đoán ra được chuyện gì.
Trên đường từ Gangnam đến Mapo, đủ thứ suy nghĩ cứ luẩn quẩn trong đầu tôi.
Đường thì tắc nghẽn, có lúc tôi đã hối hận vì không đi tàu điện ngầm.
Cảm giác như hai tiếng đồng hồ trôi qua, nhưng thực tế chỉ mất một tiếng để đến văn phòng.
Và hiện tại, tôi vừa mới được nghe tóm tắt về 'vụ Ari. P bốc hơi'.
Chỉ vì một nhạc sĩ biến mất mà chương trình sập tiệm thì cũng không đến nỗi.
Nhưng xét theo một khía cạnh nào đó, đối với EcL: pse, chuyện này có khi còn tệ hơn cả việc chương trình bị hủy.
Sơ sẩy một chút là có khi chỉ mình EcL: pse bị cho ra rìa.
Đó cũng là cách dễ dàng nhất để ém nhẹm vấn đề.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!