Mỗi tuần là những câu chuyện về những người dân bình dị sống chan hòa với thiên nhiên.
Một chương trình mang tính giáo dục, giúp người xem nhìn lại ý nghĩa của hạnh phúc đích thực trong cuộc sống qua những thước phim đời thường.
Vừa hài hước vừa cảm động. Tiếng lành đồn xa, ai cũng khen chương trình bắt trọn cả hai con thỏ này.
Hơi tiếc là đối tượng khán giả chính toàn các cụ U50 trở lên.
Ấy vậy mà vẫn đều đặn lọt top 10 chương trình được yêu thích nhất Hàn Quốc.
Rating trung bình của luôn trên 7%, chễm chệ ngôi vương cùng khung giờ.
Một chương trình tầm cỡ như vậy mà sao tụi nó lại không biết được cơ chứ?
"Mà thôi, mấy đứa còn nhỏ, chắc cũng không biết là phải. Nhưng không sao, trước khi đi xem lại là được mà."
Anh quản lý chốt hạ một câu khiến tôi cạn lời.
…Ừ thì.
Tụi nó đều chuẩn bị làm idol từ bé tí, lấy đâu ra thời gian mà xem TV.
Có xem chắc cũng chỉ lướt qua mấy chương trình ca nhạc cho có lệ.
Tôi hiểu mà.
Nghĩ lại thì nếu tính theo tuổi thật của tôi, so với mấy đứa trong maknae line như Song Yi
-seon, Han Gyeo
-ul thì tôi già hơn tận 12 cái xuân xanh.
Thế nên đành ngậm ngùi chấp nhận khoảng cách thế hệ to đùng ở một khía cạnh không ngờ tới.
Tôi cố giấu đi nỗi lòng đang sốc tận óc, chuyển chủ đề.
"Lịch họp trước chương trình có chưa anh?"
"Hả? Họp trước chương trình?"
"Vâng."
"Anh không nghe nói gì về vụ đó."
"... Dạ?"
Một tân binh vừa mới ra mắt, lấy cái gì ra mà tin tưởng đến nỗi không cần họp hành gì đã cho ghi hình luôn chứ?
Lũ cáo già ở đài truyền hình làm gì có chuyện sơ suất thế được.
"Vậy họ định họp qua điện thoại ạ?"
"Không. Giám đốc cũng không nói gì cả."
"... Thế bao giờ ghi hình ạ?"
"Thứ Sáu tuần này. Sáng sớm xuất phát là được."
Bốn ngày trước khi ghi hình mới gọi mời á?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!