Không chỉ Song Yi
-seon mà tất cả mọi người đều có vẻ choáng váng trước tình hình nghiêm trọng hơn dự kiến.
Đúng là chỉ được cái xác to chứ tuổi đời còn non choẹt nên dễ bị dao động thật.
Bầu không khí trong phòng khám chùng xuống một cách thê lương.
"Thi thoảng, vấn đề về mặt tinh thần cũng có thể là nguyên nhân. Biết đâu được, thử đi khám chuyên khoa tâm thần một lần xem sao, có khi lại hữu ích."
"... Khoa tâm thần ạ?"
"Nghe khoa tâm thần thì cũng không cần phải nghiêm trọng hóa vấn đề lên thế đâu. Cơ thể khi không chịu nổi áp lực quá lớn hoặc những tổn thương tâm lý tiềm ẩn trong quá khứ có thể kích hoạt cơ chế tự vệ, tự ý 'biên tập' lại ký ức. Tuy là trường hợp hiếm gặp, nhưng nói chung vẫn phải kiểm tra mới biết chính xác được."
Nghe bác sĩ giải thích một tràng dài, Gong Seon
-woo liếc mắt về phía tôi.
Thành viên cùng nhóm có khả năng bị "ấm đầu", lo lắng là phải.
Nếu là tôi, tôi cũng xoắn quẩy cả lên.
Tôi cũng phần nào hiểu được lập trường của Gong Seon
-woo.
Nghe đâu nhóm vừa mới ra mắt, tinh thần đang phơi phới như diều gặp gió.
Nếu một thành viên gặp vấn đề, thì đây là thời điểm mà dù có "phủi mông" cho cậu ta đi cũng chưa phải gánh nặng gì to tát.
Vẻ mặt của các thành viên lộ rõ sự giằng xé.
Tiếp tục ôm một quả bom nổ chậm không biết sẽ phát nổ lúc nào, hay là nhân cơ hội này "cắt lỗ" cho nhanh?
Ai nhìn vào cũng thấy vế sau mới là đáp án đúng.
Nhưng mà.
'Không được đâu cưng.'
Bên này cũng có nỗi khổ riêng chứ bộ.
Không thể ngoan ngoãn ngồi im chịu bị "bay màu" được.
"Bệnh nhân muốn thế nào?"
"Tôi thì..."
Trước câu hỏi của bác sĩ, tôi đáp không chút do dự.
"Cứ sống thế này cũng được ạ."
"Có ổn không đấy? Ký ức không biết bao giờ mới quay lại. Lỡ đâu không bao giờ quay lại luôn thì sao."
"Không sao hết. Mất tí ký ức chứ có phải mất mạng đâu mà xoắn."
Đây là một kiểu tuyên chiến ngầm.
Rằng sẽ không có chuyện ông đây tự xách dép rời nhóm đâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!