Seo Ji
-won, sau một hồi trêu chọc Hyun
-woo chán chê, nhanh chóng chuyển mục tiêu sang tôi.
"Hừm..."
Seo Ji
-won dùng ngón cái và ngón trỏ xoa cằm, đi vòng quanh tôi.
Hyun
-woo cũng tò mò ngó nghiêng.
"Chóng hết cả mặt, đi chỗ khác chơi đi."
"Anh để tóc đen trông... trông rất là gì đó."
Nói cái quái gì thế.
Đã nói thì nói cho hết câu, cho nó ra ngô ra khoai đi chứ!
Nói lấp lửng nửa vời khó chịu thật.
Định nói một câu nhưng thấy phiền quá nên lại thôi.
Nói ra chỉ tổ mỏi miệng mình.
Người ta bảo khả năng diễn đạt của bọn trẻ bây giờ sa sút nghiêm trọng, nhìn Seo Ji
-won là biết ngay.
"......!"
"Sao thế?"
"... Không có gì, không có gì đâu anh."
Trong thoáng chốc, tôi bất giác suy nghĩ như một ông già cổ hủ.
"Tóc đen cũng hợp với anh lắm, hyung."
"Vậy à."
Nghe Hyun
-woo khen, tôi liếc nhìn vào chiếc gương đối diện.
Kwon Eun
-tae với mái tóc đen được vuốt kiểu pomade gọn gàng hiện ra.
Mắt tôi đã quen với hình ảnh mỹ thiếu niên tóc bạch kim nên giờ nhìn lại cùng một người mà thấy lạ lẫm ghê.
Hình như khí chất cũng khác hẳn so với lúc tóc bạch kim.
'Kiểu này trông ổn hơn nhỉ?'
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!