Để đề phòng rò rỉ thông tin, đồ dùng cá nhân của các thí sinh có khả năng liên lạc đều bị cấm sử dụng trong 2 tuần.
Mà, dù có không cấm thì tôi cũng làm gì có điện thoại, nên muốn dùng quyền gọi điện thoại thì phải nhờ đến sự trợ giúp của đội ngũ sản xuất.
Lấy phim trường container làm trung tâm, ký túc xá của thí sinh nằm ở phía Đông, còn ký túc xá của đội ngũ sản xuất thì ở phía Tây.
Khoảng cách cũng khá xa, tôi đang định tăng tốc để đi tắt qua cho nhanh thì.
"Không có ai theo sau chứ?"
"Vâng ạ. Em vừa đi vừa kiểm tra rồi."
Tiếng xì xào bàn tán vang lên từ rất gần.
Có lẽ vì là ban đêm nên nghe đặc biệt rõ.
"Không ai biết cậu có thứ đó thật chứ?"
"Thật mà anh. Sợ bị cướp mất nên từ nãy đến giờ em vẫn giấu kỹ lắm."
Tôi dừng bước, lắng nghe một lúc thì thấy nội dung cuộc trò chuyện cực kỳ đáng ngờ.
"Làm thế nào bây giờ."
Tôi thề là tôi không hề có ý định lén lút như chuột nhắt để nghe trộm người khác nói chuyện.
Chỉ là tình cờ rơi vào tình huống này thôi.
Hơn nữa, để đến được ký túc xá của đội ngũ sản xuất, tôi nhất định phải chạm mặt hai người họ.
Nếu bây giờ đi qua đó, chắc chắn tôi sẽ bị Choi Jun
-yong coi như một con chuột nhắt nghe lén.
Nhưng cứ đứng yên thế này thì cũng chẳng thoải mái gì.
Vì như vậy thì đúng là thành chuột nhắt thật rồi.
Tôi rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, không thể nhúc nhích.
Trong lúc tôi đang phân vân không biết phải làm sao.
Choi Jun
-yong thọc tay vào túi quần, bắt đầu lững thững di chuyển.
Ra vẻ như đã xong việc của mình.
Cái đầu của Choi Jun
-yong ngó nghiêng tứ phía một cách bận rộn.
Tôi nhanh chóng nín thở, ẩn mình đi.
Choi Jun
-yong huých nhẹ vào vai Thí sinh A*, hạ giọng nói.
(main không biết tên thí sinh này nên gọi tạm =)))
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!