Chương 13: (Vô Đề)

Một quán cà phê gần đài JTVC ở Sangamdong.

Tôi chọn một góc khuất, ngoan ngoãn nhấm nháp ly Americano đá của mình.

Dù là ban ngày giữa tuần, nhưng có lẽ vì gần đài truyền hình nên quán chẳng còn mấy chỗ trống.

Mọi người xung quanh đều đang hăng say trò chuyện, nên đừng hòng mong đợi một bầu không khí yên tĩnh, thơ mộng.

Anh quản lý, người cứ dăm ba phút lại liếc đồng hồ một lần, ngượng ngùng bắt chuyện với tôi.

"Ối chà. Hình như chúng ta đến sớm quá thì phải."

"Không sao đâu anh. Đến sớm còn hơn đến muộn mà."

"Phải không? Chứ chẳng phải mỗi lần đến đây là y như rằng kẹt xe, làm anh sốt hết cả ruột gan không biết bao nhiêu lần rồi ấy chứ?"

Sau vụ giám đốc bị "xử đẹp".

Không biết lời đồn thổi đã tam sao thất bản thế nào mà anh quản lý bắt đầu để ý thái độ của tôi và các thành viên một cách không cần thiết.

Có lẽ là do cảm giác khủng hoảng, sợ mình cũng có ngày bị "lên thớt".

Tôi thì chẳng có ác cảm gì với anh quản lý cả.

Thế nên, tình huống hiện tại mới thực sự đáng tiếc.

Nếu phải chỉ ra một khuyết điểm của anh quản lý hiện giờ, thì đó chính là việc bảo bọc mấy thằng đực rựa chúng tôi quá mức.

Nhưng mà, cái mức đó thì cũng nhằm nhò gì.

So sánh anh quản lý với tay giám đốc kia thì đúng là tội nghiệp cho anh ấy.

Ấy thế mà anh quản lý, người chẳng hề hay biết gì, lại tự mình sợ hãi rồi giữ khoảng cách.

Đấy, nhìn xem.

Cái vẻ gượng gạo hết mức, nói năng linh tinh không đầu không cuối kia kìa.

Đến cả tôi cũng đâm ra phải để ý thái độ của anh quản lý theo.

Lỡ mà anh quản lý có nghỉ việc thì cũng phiền phức ra phết.

Chẳng có gì đảm bảo người mới sẽ tốt hơn người cũ.

Nhỡ đâu lại vớ phải một tay anh chị nào đó thì sao?

Đau đầu lắm.

Thế nên, ít nhất là cho đến khi mọi thứ đi vào quỹ đạo, tôi vẫn cần anh quản lý này.

Câu "người cũ dùng vẫn tốt hơn" (quan cũ vẫn là quan xịn) chẳng phải tự dưng mà có đâu.

Thằng nào cần thì thằng đó phải xuống nước thôi.

Trước mắt, để anh quản lý không bị nhụt chí, mỗi lần anh ấy nói gì tôi đều đáp "không sao đâu ạ".

Ừ thì, đúng là vậy đó...

Nhưng thời gian càng trôi, tôi càng không thể không cảm thấy chán nản.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!