8
Thời gian thấm hồi, thoắt cái đã đến học kỳ 1 năm lớp 12.
Hôm đó, lớp trưởng hỏi mọi người:
"Giáo viên chủ nhiệm bảo tớ hỏi xem có ai cần đặt lại đồng phục không, nếu không thì thôi, dù sao cũng sắp tốt nghiệp rồi."
Lớp trưởng vừa định đi thì Thời Hữu Lễ nhỏ giọng gọi cậu ấy lại:
"Lớp trưởng, đồng phục của tớ hơi không vừa nữa, phiền cậu đặt cho tớ một bộ nhé."
Cả lớp đang ồn ào bỗng chốc im lặng.
Lớp trưởng là người đầu tiên ngạc nhiên lên tiếng:
"Thời Hữu Lễ, tớ không ngờ đấy, bộ đồng phục cậu đang mặc bây giờ trông như trẻ con lấy trộm đồ của người lớn vậy."
"Trời ơi, mọi người có thấy không, Thời Hữu Lễ gầy đi đẹp trai quá trời!"
Thời Hữu Lễ rất ít khi bị mọi người vây xem như thế này, cậu ấy bối rối nhìn tôi, rồi lại đỏ mặt cúi đầu.
Lớp trưởng nói:
"Thời Hữu Lễ, cậu đo chiều cao và cân nặng đi, lát nữa báo cho tớ."
Thời Hữu Lễ mượn một cây thước dây, đi đến trước mặt tôi.
"Tăng Du, cân nặng thì ngày nào tớ cũng đo, cậu đo chiều cao giúp tớ nhé?"
Ừ, được.
Chiều cao chênh lệch quá lớn, tôi tự giác trèo lên ghế, đứng đối diện với Thời Hữu Lễ.
Thời Hữu Lễ ngẩng khuôn mặt trắng nõn lên nhìn tôi.
Ngày nào cũng ở bên nhau nên tôi không nhận ra, khuôn mặt mũm mĩm của Thời Hữu Lễ giờ đã gầy đi, lộ rõ đường nét góc cạnh.
Các đường nét trên khuôn mặt trước đây bị mỡ che mất, giờ đây đều hiện ra rõ ràng, sống động.
Xương cốt đẹp, xương mày nhô cao, sống mũi thẳng, làn da trắng sáng.
Lông mi dài của cậu ấy chớp chớp, khi nhìn người khác, đôi mắt đen láy như muốn hút hồn người ta.
Đẹp trai đến chói mắt.
Tôi cố gắng kìm nén nhịp tim, giả vờ bình tĩnh vỗ nhẹ lên đầu cậu ấy:
"Thời Hữu Lễ, cậu cúi đầu xuống."
Thời Hữu Lễ ngoan ngoãn ừ một tiếng.
Kết quả là ngay sau đó, chiếc mũi cao thẳng của cậu ấy chạm vào n.g.ự. c tôi.
"A! Thời Hữu Lễ, cậu làm gì vậy?" Tôi tức giận đẩy vai cậu ấy.
Kết quả là do sơ suất, cơ thể tôi ngã ra sau.
Thời Hữu Lễ vội vàng đỡ lấy eo tôi, tôi mới không bị ngã.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!