Chương 5: (Vô Đề)

Kỳ nghỉ đông là cơ hội tốt để vượt lên, tôi chủ động gọi điện cho Thời Hữu Lễ.

"Thời Hữu Lễ, cậu đang làm gì vậy?"

Đang trượt tuyết.

"Khu trượt tuyết Đông Sơn à?"

Thời Hữu Lễ im lặng một lúc:

"Không, tớ đang ở Thụy Sĩ."

À… Vậy thôi.

Không ngờ gia đình Thời Hữu Lễ lại khá giả đến vậy, trượt tuyết cũng phải ra nước ngoài.

"Tăng Du, cậu tìm tớ có chuyện gì?"

"Chính là, điểm thi của tớ đã tăng 100 bậc, tớ muốn mời cậu đi ăn. Nhân tiện nhờ cậu sau này giúp tớ ôn tập. Thôi, để khi nào khai giảng rồi nói sau, cậu cứ chơi cho thoải mái đi."

"Tăng Du, cậu đợi chút."

Thời Hữu Lễ gọi tôi lại.

Đầu dây bên kia im lặng khoảng nửa phút, Thời Hữu Lễ mới lên tiếng:

"Tối nay có một chuyến bay, ngày kia tớ sẽ về nước."

"Cậu không cần phải vội vàng trở về vì tớ đâu."

"Học hành quan trọng hơn." Thời Hữu Lễ nói.

Sau khi Thời Hữu Lễ về nước, vừa đặt hành lý xuống đã gọi điện cho tôi.

Hai chúng tôi hẹn gặp nhau ở thư viện.

"Cho cậu này, vở ghi chép môn Toán." Cậu ấy đưa cho tôi một quyển vở.

"Cậu không phải không có thói quen ghi chép bài giảng sao?"

"Tớ vừa viết trên máy bay đấy. Sau này, chỉ cần cậu cần, tớ sẽ giúp cậu ghi chép lại." Vẻ mặt cậu ấy đặc biệt nghiêm túc.

Tôi cố ý trêu đùa:

"Thời Hữu Lễ, cậu không phải thích tớ đấy chứ?"

Thời Hữu Lễ như bị nói trúng tim đen, ánh mắt có chút lảng tránh, ấp úng nói: Không, tớ không có.

Tôi biết Thời Hữu Lễ đang nói dối.

Ánh mắt cậu ấy trong veo đến mức không giấu được chút bí mật nào.

Nhưng tôi không định đáp lại tình cảm của cậu ấy.

Vì kiếp này, tôi dự định học hành chăm chỉ, tìm một công việc lý tưởng, ở bên bố mẹ, cùng họ dần già đi, không còn lãng phí thời gian và sức lực cho những chuyện yêu đương nữa.

Tôi giả vờ thở phào nhẹ nhõm:

"Vậy thì tốt. Cậu giúp tớ học bù, tớ giúp cậu giảm cân nhé?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!