Chương 3: (Vô Đề)

3

Phòng thi được chia theo thành tích.

Tôi, Phụ Trạch và Giang Thiến Thiến đều là học tra, được xếp vào phòng thi cuối cùng.

Còn Thời Hữu Lễ với tư cách là học sinh đứng đầu khối, ngồi ở vị trí đầu tiên của phòng thi đầu tiên.

Cách tôi mười vạn tám nghìn dặm.

Khi tôi quay lại phòng thi, Giang Thiến Thiến đắc ý nhướn mày.

Phụ Trạch ung dung đưa tay ra:

"Trà gừng đường đỏ đâu? Đưa tớ đây."

Tôi cười khẩy, chĩa bịch snack vị cà chua mà tôi đã cắn một miếng nhỏ trên đường về phía Phụ Trạch.

Hai tay bóp mạnh.

Ngay lập tức, một làn khói vị cà chua phun thẳng vào mặt Phụ Trạch.

Cậu ta bị sặc đến ho sù sụ, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.

"Tăng Du, đây là vị cà chua? Cậu không biết tớ bị dị ứng cà chua à!"

Tôi cười xin lỗi:

"Tớ không biết! Sáng nay quán trà sữa chưa mở cửa, đây là snack tớ đặc biệt mua cho cậu đấy."

Vừa dứt lời, cô giáo ôm bài thi bước vào.

Tôi nhanh chóng về chỗ ngồi.

Phụ Trạch hắt xì liên tục, gãi đến nỗi cổ đỏ ửng.

Mới 20 phút sau khi bắt đầu thi đã không chịu đựng nổi, phải chạy đến phòng y tế.

Tình hình của tôi cũng không khá hơn là bao.

Tôi vẫn giữ nguyên kiến thức ít ỏi đáng thương của kiếp trước, làm bài rất chật vật.

Nhưng không giống như kiếp trước cứ bỏ bê mặc kệ, lần này, tôi ngoan ngoãn

"làm bài thi không được bỏ trống".

Tất cả các câu hỏi đều được tôi điền đầy chữ.

Đề bài văn là

"Nếu cuộc sống có thể làm lại".

Nhìn thấy đề bài này, tôi bỗng nhiên rưng rưng nước mắt.

Không ai hiểu rõ hơn tôi, cơ hội được làm lại quý giá đến nhường nào.

Có thể sửa chữa những sai lầm ngu ngốc đã phạm phải, kiếp này tôi nhất định sẽ không lãng phí thời gian vào tên cặn bã đó nữa.

Tôi trịnh trọng viết trên giấy thi: [Nếu cuộc sống có thể làm lại, tôi sẽ không bị tình yêu rẻ mạt mê hoặc, sẽ không quên mất con người thật của mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!