Tôi có chút chạnh lòng.
Sự tự ti và nhạy cảm đan xen nhau.
Trong lòng có chút chua xót, rối bời, khó diễn tả thành lời.
Chính vì vậy, tôi mới ma xui quỷ khiến nói rằng mình vẫn chưa suy nghĩ kỹ.
Tôi đầy tò mò nhìn về phía Thời Hữu Lễ, hy vọng có thể nhìn thấy một chút xúc động trong đôi mắt đẹp đẽ của cậu ấy.
Thế nhưng, cậu ấy chỉ mấp môi, rồi lại không nói gì.
Vậy tớ về đây. Tôi nói, giọng buồn bã.
Thời Hữu Lễ cúi đầu gật gật.
Tôi chậm rãi bước đi, vừa đi vừa đếm từng bước chân.
Tôi nghĩ, mình đi chậm như vậy, nếu Thời Hữu Lễ vẫn còn thích mình, thì khi tôi đếm đến bước thứ một trăm, cậu ấy nhất định sẽ gọi tôi lại, phải không?
Thế nhưng, một trăm bước rồi lại một trăm bước nữa.
Cho đến khi tôi rẽ qua góc đường, vẫn không nghe thấy tiếng gọi nào.
Ẩn mình trong bóng tối không ai nhìn thấy, tôi lặng lẽ ôm đầu gối khóc.
Thời Hữu Lễ, có lẽ cậu ấy thực sự không thích tôi nữa rồi, nên mới để mặc tôi đi xa mà không níu giữ.
Tôi khóc đến nỗi vai run lên, nước mắt thấm ướt cả đầu gối.
Rõ ràng đã quyết định kiếp này sẽ không rơi một giọt nước mắt nào vì đàn ông nữa, vậy mà vẫn không kìm được nước mắt giàn giụa.
Tăng Du, sao mày lại vô dụng như vậy?
Nhưng mà, một chàng trai như Thời Hữu Lễ, tôi thực sự không thể không động lòng!
Tôi đang khóc nức nở.
Bỗng nhiên, từ xa vang lên một tiếng nấc nghẹn ngào đầy đau khổ.
Tôi đứng dậy, cố gắng mở to đôi mắt ngấn lệ, quay đầu nhìn lại.
Dưới trạm xe buýt đêm khuya, ánh đèn đường lờ mờ.
Chàng trai cao lớn đeo balo, lại giống như một chú chó to bị bỏ rơi.
Cậu ấy ngồi xổm trên mặt đất, ôm mặt khóc nức nở, bờ vai rộng lớn run lên bất lực.
Tuyết rơi xuống, bóng dáng chàng trai trước mắt trùng khớp với hình ảnh cậu bạn béo ú lủi thủi chạy vòng quanh sân vận động vào kỳ nghỉ đông năm ấy.
Lúc đó cậu ấy nói:
"Tăng Du, tớ chỉ sợ cậu thất vọng về tớ."
Sao tôi lại quên mất chứ? Khi tôi tự ti, nhút nhát không dám đối mặt với tình cảm trong lòng, thì có một chàng trai tỏa sáng luôn âm thầm yêu đơn phương tôi.
Cậu ấy kiên trì viết từng nét chữ nhớ nhung vào nhật ký.
Nhưng lại không dám nhìn thẳng vào mắt tôi dù chỉ một giây.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!