Chương 8: Please take me home my long to leave

Dịch: Qiu Xian

Lúc lên núi còn xem như có hàng có lối, trật tự đi, nhưng lúc xuống núi, du khách dần tách khỏi hàng lối, mệt đến nỗi chỉ muốn nhanh nhanh đi xuống.

Ở đường cáp treo du khách đang chen lấn, có người chen ngang về phía trước, ầm ĩ không ngớt, không chịu nhượng bộ.

Nhiều người quá, không cách nào tập hợp lại chỗ đã hẹn, Dư Nam và mọi người đã lạc nhau rồi

Đã sớm đoán được tình huống thế này trước đó, cho nên cô không khẩn trương đi tìm mọi người, trước đó đã hẹn sẵn, nếu như có đi lạc thì sẽ hẹn gặp ở thung lũng Lam Nguyệt dưới núi. Xuống phía dưới cáp treo có xe điện đi thẳng tới đó, đường đi đơn giản, sẽ không bị lạc đường.

Trước sau toàn là người, Dư Nam theo đám người dịch chuyển về phía trước, thỉnh thoảng lại có người đụng vào cô, cô liền nhường đường cho đối phương, một hồi lâu sau mới đi tới chỗ cáp treo.

Mỗi chiếc cáp treo đều có số người giới hạn, chiếc này đi, chiếc tiếp theo lại đến.

Cáp treo di chuyển khá nhanh, lúc gần đến trạm thì từ từ đáp xuống, nhưng không dừng hẳn, mọi người được yêu cầu đi theo tốc độ của cáp treo mà tiến về phía trước, sau đó nhanh chóng đi lên.

Theo sau Dư Nam là một tên mập, gã này bước đi gấp gáp, cuối cùng vượt qua cô luôn, lúc bước vào không nặng không nhẹ đụng cô một cái.

Cáp treo từ từ đi lên, Dư Nam chưa chuẩn bị, không tìm được cái gì để nắm lấy, cô lùi ngược về sau, nghĩ là sẽ lập tức bị ném xuống dưới. Thì lúc này, phía trong bỗng nhiên xuất hiện đôi bàn tay to lớn, nắm chặt lấy cổ áo cô kéo vào trong.

Dư Nam thấy trời đất quay cuồng, trọng tâm không vững, sau lưng đập vào trên góc kính, giây tiếp theo, trước mặt đè vào một lồng ngực, đang mặc áo thun chữ T màu đen, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt của Du Tùng.

Anh thấp giọng cười nhạo: "Vô dụng."

Dư Nam đứng thẳng người lên, vuốt vuốt tóc, yên lặng nói: "Cảm ơn."

Nhiệt độ không khí lên cao, cuối cùng ông mặt trời cũng ló dạng, tia sáng soi khắp cả sườn núi. Cáp treo là một không gian kín, cửa sổ rất lớn, giống như một cái lồng hấp ngột ngạt.

Không gian bây giờ so với ngày thường thì đông hơn, hai người mập đứng đối diện, cũng bao gồm người vừa rồi đã đụng Dư Nam.

Dư Nam bị ép vào trong góc, Du Tùng đứng ngang trước mặt cô, hai tay chống vào lan can. Cáp treo lắc lư, chóp mũi cô cọ vào ngực anh, đùi anh không biết cố ý hay là vô tình đụng vào eo cô.

Cái tư thế này... so với tối hôm qua thì mập mờ hơn nhiều.

Dư Nam nói: "Anh đổ mồ hôi rồi."

Anh cúi người, đối diện lỗ tai cô, thấp giọng nói: "Tôi dễ bị ra mồ hôi, bác sĩ nói gan tôi quá nóng*, cần hạ hỏa."

*Nếu theo nghĩa khác thì ý bác sĩ nói anh là người quá nóng tính, dễ cáu giận.

Cô ngẩng đầu lên, trên đầu Du Tùng có mồ hôi. Bờ môi hơi tím, nhưng vẫn cong lên.

Hai người cách nhau rất gần, đối mặt trong phút chốc.

Dư Nam nhắm mắt lại, lạnh lùng nói: "Khám phải lang băm rồi, có khi thận hư nên mới hay ra mồ hôi."

Du Tùng nhìn cô chằm chằm, trong mắt lóe lên tia sáng như muốn xuyên qua người khác, cáp treo lại lắc lư, anh nhân cơ hội này húc về phía trước một cái, Dư Nam thầm kêu lên.

Anh nói: "Cô còn giỏi hơn bác sĩ, cái này cũng nhìn ra được."

Dư Nam mím môi không đáp, một lát sau, cô lấy khăn tay trong túi ra, nhón chân lên, đè xuống mũi anh.

Anh chảy máu mũi rồi...

Dư Nam cười thành tiếng, lấy bình dưỡng khí ra cưỡng ép mà đặt lên mũi anh.

Du Tùng nghiêng đầu né tránh, Dư Nam không nặng không nhẹ đặt lên.

Lúc này anh không né tránh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!