Phiên ngoại
Mẩu truyện nhỏ: Nỗi ám ảnh
Một ngày, về muộn.
Bên ngoài mưa rất to, Du Tùng vào nhà khép ô lại, vẩy vẩy bọt nước trên cánh tay.
Anh cúi đầu, lặng lẽ thay giày.
10 giờ đêm, phòng không bật đèn, anh nghĩ rằng cô đã ngủ.
Bỗng nhiên có người lao đến, đẩy anh va vào cửa, một đôi tay mềm mại kéo lấy vạt áo anh, cởi từ trên xuống dưới.
Du Tùng cười thầm, Dư Nam cắn một cái vào ngực anh, cuối cùng lại lấy cái lưỡi liếm liếm, gáy anh tê rần, kích thích đến mức lông tơ dựng đứng.
Anh trêu chọc: "Em đừng quá trực tiếp."
Dư Nam không quan tâm, kiễng chân liếm yết hầu của anh, mỗi khi anh phát ra tiếng, khối nhô lên kia lại run rẩy dưới lưỡi cô.
Tay cô mò xuống: "Vài ngày không làm, anh không muốn à?"
Du Tùng dứt khoát dùng hành động trả lời cô.
Dư Nam mở chân, anh cúi người, nâng mông cô lên, cánh tay phải đỡ bên dưới, bế như bế trẻ con đi về phía phòng ngủ.
Cảnh xuân triền miên.
Đến khi đi vào việc chính, ký ức chợt ùa về, Du Tùng bỗng nhiên nhớ lại một lần không mấy vui vẻ...
Trời mưa, ban đêm, chủ động, nữ ở trên.
Dư Nam đang khó chịu nửa vời, anh bất động, đột nhiên đứng dậy, hất văng cô ra.
Du Tùng ngồi bên mép giường, nhìn chằm chằm bóng tối một lúc, tức đến hộc máu nói: "Em mẹ nó sau này đừng nghĩ đến chuyện ở trên."
"..." Dư Nam khó hiểu.
"Ông đây có nỗi ám ảnh tâm lý, sợ em ngủ với anh xong vỗ mông chạy, nói chỉ là bạn tình."
Dư Nam: "..."
Từ đây, thiếu rất nhiều thú vui.
Mẩu truyện nhỏ: Vô văn hóa, thật đáng sợ (1)
Hai chị em cùng dắt chó ra ngoại thành dạo chơi, người chị xuất phát trước, chuyển động đều với vận tốc 4km/giờ. Qua 1.5 giờ, người em dắt chó xuất phát, chú chó chuyển động đều với vận tốc 10km/giờ, đuổi theo người chị đi phía trước, đồng thời, người em đi phía sau cũng chuyển động đều. Chú chó đuổi theo người chị, rồi lại quay về tìm người em, hỏi, lúc này hai chị em cách nhau bao xa?
Người em phải mất bao lâu để đuổi kịp người chị? ( Mọi người đừng tính thật, nếu không sẽ làm lộ chỉ số thông minh của Du tiên sinh đấy)......
Du Tiểu Xuyên chống tay lên mặt bàn, khuôn mặt hồng hồng, mắt ngược nhìn Du tiên sinh bên cạnh.
Du tiên sinh đọc sách bài tập chăm chú, cầm một chiếc bút lên, hí hoáy viết trên giấy.
Qua một lúc, Du Tiểu Xuyên không nhịn được hỏi: "Bố ơi, bố tính ra chưa ạ?"
Du tiên sinh: "Đợi bố."
Năm phút sau, Du Tiểu Xuyên: "Bố ơi, còn bao lâu ạ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!