Bố Du mẹ Du đã ở bệnh viện mấy ngày, thân thể thật sự ăn không tiêu, Trương Thạc đưa hai người về khách sạn nghỉ ngơi.
Lần này Mạc Tích Đồng xin nghỉ tới, thấy Du Tùng đã thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm, cô ta đặt vé máy bay rời Đại Lý. Cô ta bước lên nhìn Dư Nam một cái thật sâu, để lại bốn chữ, "Tự giải quyết tốt"
Trương Thạc về khách sạn ngủ bù, mọi người trong phòng bệnh đều đi hết, chỉ còn một mình Dư Nam.
Ngoài cửa sổ chìm vào bóng tối, ánh chiều tà cuối cùng ẩn phía sau toà nhà. Phòng không bật đèn, ngược lại với hành lang ồn ào, trong phòng có vẻ yên tĩnh. TV trên tường đang phát tin tức, không có tiếng, Dư Nam dùng điều khiển từ xa ấn vài cái, tổng cộng không có mấy kênh, chủ yếu là đài trung ương.
Người trên giường động đậy, Dư Nam lập tức đứng dậy, "Anh tỉnh rồi à?"
Anh nhíu mi, khẽ "Ừ" một tiếng.
Dư Nam bật đèn, ngồi trên ghế cạnh giường: "Vết thương của anh còn đau không?"
"... Có chút."
Cô định ấn đèn báo phía trên.
"Không cần." Du Tùng nói: "Anh có thể chịu được."
Dư Nam nhìn anh một cái, thu tay về, "Anh muốn uống nước không?"
"Không uống." Giọng anh hơi khàn, "Nhưng đùi anh hơi tê."
Dư Nam đứng dậy đi đến đuôi giường, xốc chăn đơn lên, một chân của anh có vết thương không động đậy, cô nhẹ nhàng nâng chân kia lên, đặt trên đùi mình, hai tay nhẹ nhàng bóp.
Chân anh ở ngay trước mắt, cẳng chân đầy lông, cho dù đang bệnh, cơ bắp trên bắp chân vẫn rất cứng cáp, cảm giác thô ráp.
Du Tùng nhìn cô, mặt cô ngược sáng, chóp mũi nhỏ nhắn, bộ dáng rũ mắt khiến người khác cảm thấy dịu ngoan. Tay rất ấm, đặt trên đùi anh nhẹ nhàng xoa bóp. Lát sau, Du Tùng khẽ cười một tiếng.
Dư Nam quay đầu: "Anh cười gì?"
"Lực quá nhỏ, em dùng thêm lực đi..." Du Tùng giật giật chân: "Giống như cô mèo nhỏ đang cào vậy."
Cô liếc qua khoé mắt, bàn chân to chừng cỡ 43 tinh tế hơn nhiều so với tay anh, cũng trắng hơn một chút, móng chân rất ngắn, ngón chân cái to dài, trên mu bàn chân có vài sợi lông lưa thưa.
Cô thu hồi tầm mắt, tay tăng thêm lực.
Du Tùng đột nhiên hỏi: "Mạc Tích Đồng nói gì với em thế?"
Tay Dư Nam dừng lại, lúc sau, lại tiếp tục xoa bóp: "Chưa nói gì ạ."
"Câu kia của con bé có ý gì?"
Dư Nam hỏi: "Câu nào cơ?"
Du Tùng nói: "Con bé bảo em tự giải quyết tốt."
"Ai biết." Bộ dáng Dư Nam không thèm để ý: "Có thể là thương anh, nên hận em."
"Con bé đánh em?"
"Vâng." Dư Nam sờ mặt một chút, "Vẫn còn đỏ ạ?"
Du Tùng liếm liếm đôi môi khô nứt, "... Vẫn sưng."
Dư Nam không đáp, Du Tùng lấy chân đá nhẹ cô một cái: "Em ngốc hả? Không biết trốn?"
Ngực cô khó chịu, không dám nghĩ đến ngày đó, vội cười: "Em quên."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!