Chương 49: (Vô Đề)

Sân bay Đại Lý.

Cổng đón khách bị vây chật như nêm cối, Du Tùng và Dư Nam đứng ở lối đi nhỏ phía xa, khoảng cách giữa họ khá lớn, ở giữa có thể đứng thêm hai người.

Đi cùng còn có Bạch Chấn Dương, bà nội bảo anh ta đi theo, anh ta đứng ở vị trí xa hơn.

Mới nhìn qua, mấy người vẻ mặt khác nhau, người qua đường không biết còn tưởng họ là người xa lạ.

Du Tùng khoanh tay, nghiêng người dựa vào lan can, trải qua tối hôm qua, dọc đường đi anh không nói một lời nào với cô.

Những lời tương tự như thế, bảo anh nói lần thứ hai tuyệt đối không có khả năng.

Khi đó tâm trạng anh rất phức tạp, áy náy và yêu thương đan xen, đêm tối có thể mê hoặc tâm trí, làm cảm xúc sôi trào, khiến tim anh thiêu đốt đến nóng bỏng, nhưng sau đó lại bị mấy câu của cô dập tắt.

Cho dù da anh dày, nhưng đời này chưa từng bị người phụ nữ nào từ chối.

Du Tùng không nói lời nào, cũng không nhìn cô, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cổng ra.

Dư Nam đút hai tay vào túi áo khoác, đứng thẳng tắp.

Đằng trước có người ôm hoa tươi, vô cùng vui vẻ; có người chờ đến nôn nóng, không ngừng kiễng chân nhìn xung quanh; cũng có người giơ bảng hiệu, trên mặt viết: Khách sạn Mỗ Mỗ chào đón ngài.

Nhưng không ai giống họ, mỗi người đứng một nơi, duy trì sự im lặng, không ăn khớp với không khí náo nhiệt bên cạnh.

Nửa giờ trước sân bay thông báo, chuyến bay từ Tế Nam bay tới lùi lại một giờ, mọi người đã đứng chờ từ lâu.

Xung quanh ồn ào, Du Tùng nghe thấy thấp thoáng bên cạnh có người hỏi anh khát không.

Anh quay đầu lại, đối diện với ánh mắt Dư Nam, đang chờ anh trả lời.

Bây giờ Du Tùng nhìn cô không vừa mắt, nhớ tới lúc trước anh hạ mình, gần như cầu xin, đổi lấy câu nói "không có khả năng" lạnh băng của cô, bây giờ lại tới xum xoe nịnh nọt à?

Anh liếc mắt nhìn cô một cái, hừ lạnh: "Không khát."

Dư Nam hơi sửng sốt, sau đó cười cười: "Em không hỏi anh có khát hay không, mà là hỏi anh gần đây có chỗ nào bán nước không, em khát."

Du Tùng đột nhiên trừng mắt với cô, cắn răng, giọng nói đầy sự tức giận: "Không biết."

Dư Nam: "..."

Cô hỏi nhân viên sân bay bên cạnh, tìm được cửa hàng tiện lợi gần nhất.

Vài phút sau, Du Tùng đứng mệt, anh đổi tư thế, vừa quay đầu lại, nhìn thấy Dư Nam đang cầm chai nước uống từ từ.

Du Tùng khịt mũi coi thường, nhìn cô nửa ngày, giận dữ nói: "Thật mẹ nó vô lương tâm, giờ này cũng có thể ăn có thể uống khác gì heo đâu."

Dư Nam nói thầm một câu.

"Cái gì cơ?"

"Anh không nghe thấy à?" Dư Nam nhướn mày: "Em nói anh mẹ nó thật giống oán phụ."

Du Tùng cắn răng, trước đây giận dỗi anh sẽ duỗi tay bắt lấy trước ngực cô. Nhưng giờ, đầu ngón tay còn chưa kịp chạm đến lớp vải kia, anh đột nhiên dừng lại, một lát sau, anh nắm chặt thành quyền rồi buông xuống.

Anh nhìn về phía cổng ra một lần nữa, khôi phục im lặng, lần này không đơn thuần chỉ có khoảng cách hai người, mà nhiệt độ còn lạnh đến mức đóng băng.

Hơn nửa giờ sau, cuối cùng cổng ra cũng có tiếng ồn ào.

Có người lục tục đi ra, kéo theo hành lý lớn lớn bé bé, hoặc kiễng chân nhìn xung quanh, hoặc dang tay ôm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!