Chương 34: (Vô Đề)

Mốc dịch

Đêm không trăng gió lộng, dân cư sống trong khu biệt thự rất ít, huống chi trong cánh rừng đen như mực.

Thủy sam thắng tắp rậm rạp đứng san sát vào nhau, dưới ánh trăng như đám mây đen nặng nề lơ lửng dưới chân núi, không bay hơi cũng không di chuyển.

Tim Dư Nam đập thình thịch, cô giãy giụa: "Thả em xuống."

Du Tùng bế cô, bước chân như bay: "Sao thế, hối hận rồi à?"

"Nếu vậy thì sao?"

"Thay đổi nhanh ghê." Du Tùng không định tha cho cô, anh xốc đùi cô lên: "Nhưng lần này không có thuốc hối hận."

Cô cắn môi: "Ý em là, đến nhà em nhé?"

"Ở đây."

Dư Nam nhéo da Du Tùng, nhưng lại làm anh bật cười, anh hôn lên môi cô một cái: "Anh không chờ nổi nữa rồi."

Quãng đường không gần, đường công cộng còn chưa sửa xong, không hề bằng phẳng, Dư Nam nói: "Để em tự đi."

Du Tùng nhìn cô, thả cô xuống, rất tự nhiên nắm chặt một tay cô, bước chân anh lớn, cách cô nửa bước, Dư Nam lặng lẽ đi theo. Tốc độ đi chậm lại, ánh trăng mờ mờ phác họa nên bóng dáng hai người, phản chiếu xuống con đường đất gồ ghề, đường nét hơi thay đổi, di chuyển về phía trước.

Du Tùng nghiêng đầu: "Năm đấy tên họ Bạch cứu em thế nào?"

Dư Nam không trả lời, anh bóp nhẹ tay cô: "Không muốn nói à?"

"Ừ."

Anh giễu cợt: "Nhiều bí mật quá đấy, hiếm có."

Cô hỏi anh: "Anh và Lữ Xương Dân rốt cuộc có thù oán gì?"

Du Tùng liếc cô một cái, trả lại câu "Không muốn nói."

Dư Nam cười ha ha: "Trẻ con."

Hai người bước đi, một lúc lâu sau cô bất ngờ nghe thấy câu trả lời: "Mười bảy năm trước, anh lạc mất một cô bé, bị thuộc hạ của gã có biệt danh là Lưu "sẹo" bắt đi, đưa tới huyện Nghi, sau đó anh đuổi theo, vẫn luôn tìm kiếm cô bé ấy, cho đến mấy tháng trước mới nghe ngóng được tin tức, cô ấy bị qua tay nhiều người rồi bán đến Đại Lý." Bốn bề im lìm, anh lặng lẽ thở dài: "Không biết cô ấy còn sống hay đã chết"

Dư Nam cắn môi, cô trầm mặc cúi đầu, nhìn chiếc bóng của hai người.

Du Tùng kể tiếp: "Năm đấy người thực hiện vụ đó ở Đại Lý là Lữ Xương Dân."

Cô giật mình, bước chân hơi khựng lại, mở to mắt nhìn anh, Du Tùng cảm nhận được, anh nghiêng đầu: "Sao thế?"

Dư Nam ngẩn người rất lâu mới sực tỉnh: "Không có gì, vậy anh tính làm gì?"

"Tiếp cận gã, có lẽ sẽ biết thêm tin tức của cô ấy, nghe nói hồi đấy có rất nhiều đứa trẻ bị mất tích, rồi sẽ có manh mối thôi." Anh hơi ngập ngừng, giọng nói trầm xuống: "Hơn nữa, anh muốn gã phải trả giá."

Dư Nam hỏi: "Nếu không tìm thấy thì sao?"

"Không đâu, sống hay chết đều phải rõ ràng, dù đối với bản thân anh hay gia đình cô ấy cũng dễ chịu hơn."

Dư Nam im lặng, Du Tùng nhìn cô, khóe môi cong lên: "Lừa anh nói nhiều thế rồi, còn em?"

"Em đâu ép anh nói."

Du Tùng nở nụ cười, cắn vành tai cô: "Thiếu phạt."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!