Mốc dịch
Ba gã cao to đều bị đánh gục, Tần Kỳ không ngờ sẽ có người giúp cô, cô ta thấy tình hình không ổn toan lén chuồn, Dư Nam nghiêm nghị quay đầu, bất chấp vết thương ở cổ chân, chạy mấy bước túm lấy tóc sau gáy cô ta.
"Muốn chạy à, tôi có một khuyết điểm là không bao giờ chịu thiệt, đánh xong rồi chuồn à?
Tần Kỳ thét lên: "Mày cũng đánh tao rồi."
Cô ta giãy khỏi tay cô muốn bỏ đi, Dư Nam nắm chặt lại: "Tôi còn có tật ăn miếng trả miếng, ai bảo cô gây sự trước?"
Vẻ ngoài Dư Nam khá nhếch nhác, tóc bị người ta kéo đến rối bù, trên người còn có dấu giầy, gò má sưng vù, khóe miệng rỉ máu, dưới chân có vết thương.
Hai người gần như lao vào đánh nhau.
Dư Nam kéo mái tóc dài của cô ta, biến nó thành tổ quạ, Tần Kỳ cũng nổi điên, trở tay lại tóm lấy khuỷu tay cô, miệng mắng chửi: "Là mày và A Dương dan díu với nhau! T* nhân, con đ*, ngủ với thằng khác đi, trả A Dương lại cho tao."
Gò má Dư Nam đau rát, trên cánh tay có một vết xước dài rỉ máu do cô ta cào, cô tức sôi gian, túm tóc cô ta kéo thẳng ra ngoài đường.
Cô ấn cô ta xuống lề đường, hai tay Tần Kỳ khua khoắng cào mặt Dư Nam.
Xe cộ trên đường dần đông.
Sườn mặt Tần Kỳ dán vào mặt đường, có thể nghe rõ tiếng bánh xe rầm rập chạy qua.
Dư Nam đè đầu gối lên eo cô ta: "Ai t* nhân?"
Tần Kỳ hét: "Mày."
Dư Nam kéo cô ta dậy, lôi về phía trước, dí đầu cô ta xuống đất.
Có xe sượt ngay trên đỉnh đầu, tiếng gió thổi vù vù, bánh xe cuốn theo đất cát phả vào mặt. Dư Nam gào: "Ai là con đ*"
Tuyến phòng vệ trong lòng Tần Kỳ sắp sụp đổ, nhưng vẫn cứng họng: "... Mày."
Dư Nam nghiến răng, kéo Tần Kì đến giữa đường, cong gối đá vào sống lưng cô ta. Có chiếc xe chở hàng từ trên dốc lao xuống với tốc độ cực kì nhanh, bắt đầu nhấn còi inh cỏi từ phía xa, Dư Nam lại gào: "Cơ hội cuối cùng, ai là t* nhân?"
Ô tô tải càng lúc càng gần, bánh xe lớn cuốn tung đất cát lên, không hề có ý định giảm tốc, từng tràng còi như phá tan đường chân trời.
Tần Kỳ giãy dụa, Dư Nam ấn mạnh đầu cô ta hơn. Sườn mặt cô ta dán xuống mặt đường, mở to mắt nghe tiếng rầm rầm ngày càng rõ ràng. Tần Kỳ hoàn toàn sụp đổ, cô ta hét: "Tao..."
"Nói to lên, nghe không rõ."
Cát bụi mù mịt, nuốt chửng nửa bầu trời trong xanh, như một con quái thú khổng lồ, mang theo kiêu ngạo ngang ngược.
Tần Kỳ khóc thành tiếng, trả lời thật to: "Tao... tao là t*... nhân..."
Ô tô tải đến gần, Dư Nam kéo cô ta dậy, xe không dừng, như tử thần sượt qua vai hai người. Gió lớn ập vào mắt, mái tóc rối bù tung bay, nhảy múa cùng gió.
Lái xe thò đầu ra, mắng một câu: "Mẹ nó, muốn chết à, chán sống rồi phải không!"
Dư Nam buông tay ra, đứng dậy mà mặt vẫn tỉnh bơ: "Còn gây chuyện nữa không?"
Tần Kỳ khóc không ra hơi, bộ quần áo sang trọng trên người biến thành một đống vải lộn, gấu váy bị thốc đến eo, để lộ quần lót màu đen bên trong.
Dư Nam tháo sợi dây da trên tóc: "Nói."
"... Không."
Má trái Dư Nam sưng vù, trán bị cô ta cào, trên cánh tay có mấy vết xước đang rỉ máu, cô bình tĩnh nói một tràng: "Bạch Chấn Dương từng liên lạc với tôi, chỉ nói anh ta đã về Đại Lý. Chuyện thối tha của hai người không có một xu một cắc nào liên quan tới tôi, sau này đừng tới kiếm chuyện nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!