Mốc dịch
Fei Yang beta
Kè không cao, phía dưới tích đầy bùn đất, bên cạnh có lá nát vụn, trong bùn còn có rễ cây, trước đây nơi này có lẽ là một ao nuôi cá hoặc đầm trồng sen. Gặp mưa bão, bùn trong ao được pha loãng, bên dưới càng xốp và lầy lội hơn.
Hai chân Dư Nam bị hãm trong bùn lầy, khi đứng vững mới nhận ra, bùn đã đến bắp chân, cô thử cử động vài cái, dưới chân càng ngày càng xốp, hoàn toàn không giẫm lên được, hơn nữa cô đang dần dần lún xuống.
Cô không dám cử động thêm nữa, hai tay không đủ dài để với lên phía trên, nên đành cố gắng bám vào mỏm đá nhô ra ở một bên kè, hố bùn đen thui, nhìn mà không thấy đáy.
Đầu mày Dư Nam cau chặt lại, tình hình này hơi bi đát, đã vượt qua sức tưởng tượng của cô. Cô nhìn xung quanh một vòng, nghiêm túc suy nghĩ nên thoát khỏi tình cảnh này như thế nào.
Cô nhìn thấy cách bên phải nửa mét, phía sau có một cây gậy gỗ, một tay cô bám chặt vào mỏm đá, khom lưng vươn tay phải thì vừa đủ với tới, nhưng vừa nhúc nhích, chân phải lại sụt xuống, trong chớp mắt dưới chân lún xuống một đoạn lớn, Dư Nam vươn cánh tay ra không dám làm gì.
Một lát sau, cô nghe thấy một tiếng cười, có người lạnh lùng nói: "Chơi trò gì độ khó cao vậy?"
Dư Nam là một người nhạy cảm, giọng nói đột ngột khiến cô giật nảy mình, quay đầu lại, trên bờ kè, phía trước mắt cô, không biết có thêm một đôi chân đầy bùn từ khi nào.
Dư Nam nhìn từ chân lên, người đó quay lưng về phía ánh trăng, không nhìn rõ nét mặt, vóc người cao lớn, mặc áo phông màu đen và quần dài, không mặc áo mưa, từ trên cao nhìn xuống cô bên dưới.
Dư Nam vịn vào vách đá: "Sao anh lại đến đây?"
Du Tùng cao như cây cột: "Tại rảnh quá mà."
Lời nói quái gở, Dư Nam đứng thẳng người, không sợ lún xuống tiếp nữa.
Cô hỏi: "Bọn họ đã về chưa?"
Du Tùng cười hừ: "Trước tiên nghĩ xem mình có về được không đã."
Dư Nam ngước đầu nhìn anh, cô cách phía trên bờ kè một đoạn, anh đứng trên kè, nên khoảng cách càng dài hơn, cô nhìn mà cổ tê nhừ.
Dư Nam cười cười, vươn tay ra: "Giúp tôi."
Du Tùng đút hai tay vào túi, thờ ơ đứng nhìn, cô vẫn giơ tay, bàn tay nhỏ lấm đầy bùn đen xì.
Anh nhìn tay cô, quỳ một đầu gối xuống, chân hơi cách đất, nghiêng người kéo tay cô.
Dư Nam tìm một điểm để mượn lực, tay còn lại dùng sức vịn chặt vào vách đá, thử rút chân lên, thuận miệng hỏi: "Có lòng ra ngoài tìm tôi hả?"
Không nghe thấy câu trả lời, lực của đối phương bỗng nhiên biến mất, tay Dư Nam huơ lung tung trong không trung, nhưng không bắt được gì, cô hụt hơi, mông lại rơi xuống bùn.
Bùn bắn tung toé.
Trên đỉnh đầu vang lên tiếng cười: "Xin lỗi, tay trơn."
Du Tùng nửa ngồi xổm, hai cánh tay tuỳ ý gác lên đầu gối, một bàn tay còn dính bùn khi vừa nãy kéo cô lên.
Dư Nam lườm anh: "Anh cố ý hả?"
Du Tùng vỗ tay, cười nói: "Tay cô dính đầy bùn, tôi trượt tay thật mà." Anh vươn tay ra: "Lần này thì được rồi."
"Lần này tay còn trơn nữa không?"
Du Tùng đáp: "Kéo thử xem."
Nét mặt anh vênh vênh váo váo như đại gia chỉ tay năm ngón.
Dư Nam nhìn mấy giây, nở nụ cười: "Không mượn anh nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!