Dịch: Qiu Xian
Ngày hôm sau, Du Tùng và Trương Thạc đi chạy bộ.
Ánh nắng buổi sáng ấm áp, chiếu rọi khắp nơi.
Bọn họ chạy bộ xung quanh bờ hồ, Du Tùng đột nhiên hỏi: "Bận bịu mấy năm nay rồi có mệt không?"
Trương Thạc sững sờ hai giây, vô thức nói: "... Mệt" lại vội bổ sung thêm một câu: "Tìm được Lưu Đại Ba, cũng xem như buông được hòn đá trong lòng."
Du Tùng nói: "Vậy vừa hay, ở lại đây chơi vài ngày."
Bước chân Trương Thạc chậm lại, trố mắt nhìn chằm chằm bóng lưng anh, một hồi sau mới phản ứng, chạy theo xác nhận lại: "Anh nói là đi du lịch sao?"
"Không muốn đi?"
"Đi đi." Trương Thạc cười rạng rỡ, sau đó vội gật đầu, nhảy dựng lên: "Vậy đợi em tìm hướng dẫn viên du lịch."
"... Không cần."
Ăn xong bữa sáng, Du Động bảo những người đi theo lần này quay về huyện Nghi trước. Trương Thạc lại xe đi về hướng nhà ga Đại Lý.
Lữ Xương Dân biết được bọn họ muốn ớ lại Đại Lý đi chơi, đặc biệt đưa cho bọn họ chiếc xe Buick.
Du Tùng không tiện từ chối, chỉ có thể nghe theo "ý tốt" này.
Thời tiết hôm nay vẫn đẹp, chỉ nhiều hơn hôm qua có vài đám mây, từng đám từng đám treo lơ lửng trên bầu trời, lại khá thấp, tựa hồ như có thể chạm tay tới.
Trên đường đi có cây cối bao quanh, thẳng cho tới đường lộ thì giống như là bắt ngang giữa núi Thương Sơn và hồ Nhĩ Hải. Xanh biếc, xanh da trời, trắng như tuyết, xám nhạt, các màu sắc này đập vào thị giác một cách mãnh liệt, giống như là ông trời chấp bút vẽ nên một bức tranh to lớn, tất cả sự vật đều đang dạo chơi trong bức tranh.
Tâm trạng Trương Thạc vô cùng tốt, không nhớ rõ lần trước có cảm giác tốt như vậy là vào khi nào.
Cậu ngâm nga hát, ngón tay nhịp nhẹ trên tay lái, thỉnh thoảng nhìn lên kính trên đầu xe liếc trộm Du Tùng ngồi phía sau.
Du Tùng đang nhắm mắt tựa vào ghế ngồi, vẻ mặt thả lỏng trước nay chưa từng thấy.
Vừa mới nãy Du Tùng có nhắc đến là muốn ra nhà ga, vốn là Trương Thạc cũng không hiểu tại sao, nhưng sau khi quá đỗi kinh ngạc thì cũng không hỏi thêm nhiều.
Đường không kẹt xe, đi một mạch đến nơi, chiếc xe Buick dừng lại trước làn xe phía trước nhà ga.
Xa xa Du Tùng đã nhìn thấy người con gái ngày đó, vẫn là ở chỗ hôm qua.
Chỉ là lần này không phải đang ngồi, cô quay lưng về phía bọn họ, đang nói chuyện với một nam một nữ trước mặt.
Du Tùng mở kính xe, bóng dáng màu xám ấy trở nên chân thực.
Cô vẫn mặc bồ đồ hôm qua, vạt áo là những sợi tua màu trắng chữ T, chiếc quần hot pants, một đôi giày thể thao.
Dáng người Dư Nam nóng bỏng, cổ thì mảnh dẻ như bánh quai chèo, áo ôm eo lúc ẩn lúc hiện. Cô có được một đôi chân đẹp và dài, thẳng tắp, đường cong rõ ràng. Bên đùi là một khe hở nho nhỏ, có thể nảy sinh vô số suy nghĩ sâu xa.
Tổng thể khiến cho người ta có cảm giác.... rất mềm.
Chỉ là...
Bím tóc ở sau gáy, gió thổi không lung lay, dường như mang đến cho người ta một cảm giác là nó rất dẻo dai.
Du Tùng quan sát từ trên xuống dưới, ánh mắt lại trở về lại mông cô. Hai người cách nhau khoảng 10m, cô đứng dưới ánh sáng ban ngày, làn da lộ ra bên ngoài hứng phải quá nhiều tia sáng, tỏa ra hương vị của mặt trời.
Anh dùng mắt đánh giá độ rộng của xương hông, mông và thân trên đều rất cân đối.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!