Mốc dịch
Năm rưỡi sáng hôm sau, Chương Khải Tuệ thật sự dậy chạy bộ với họ.
Cô nàng chờ sẵn trong sân nhỏ trước cửa, mặc bộ thể thao màu hồng phấn, tóc mai được kẹp trên đỉnh đầu, nhìn kĩ có thể thấy giương mặt trang điểm nhẹ, trong sắc trời lờ mờ tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Cả người toát ra sức sống tuổi trẻ và xinh đẹp.
Trương Thạc lẩm bẩm trong miệng, đi tới hỏi: "Thạch Minh nhà cô đâu?"
Du Tùng không có hứng thú tán gẫu với hai người họ, cũng không nói gì, chạy ra ngoài trước.
Du Tùng mặc áo ba lỗ và quần đùi thể thao, để lộ cánh tay săn chắc, eo hơi lõm, cặp đùi tráng kiện thẳng tắp, khi chạy mang theo gió mạnh tới, xông ra ngoài, tràn ngập sức mạnh nguyên sơ, giống như con báo khó thuần phục.
Người đàn ông như thế, liệu có mấy người phụ nữ kháng cự được, nó hoàn toàn xuất phát từ sức hấp dẫn khác phái của bản năng.
Trương Thạc đi được mấy bước, quay đầu gọi: "Có đi không?"
"À."
Thể chất của Chương Khải Tuệ rất kém, tốc độ chạy chậm, Trương Thạc chỉ cần đi bộ cũng đuổi kịp cô, anh vượt qua, bất đắc dĩ lắc đầu.
Bóng lưng trước mặt đã trở thành một chấm đen nhỏ, hòa vào núi và sông.
Cô dần dần chậm lại, thở hổn hển: "Anh Du không đợi chúng ta sao?"
"Tốc độ của cô như ốc sên bò vậy, đủ cho anh ấy chạy mười vòng."
Trương Thạc cuối cùng cũng nhìn ra đầu mối, châm chọc: "Hôm qua cô còn bảo tôi dạy cô tán thủ đấy."
* * * * *
Sáng sớm ở hồ Lô Cô sương mù rất dày, trong không khí được bao phủ bởi hơi nước li ti, cây cối bụi cỏ ven đường được làn nước trong lành giội rửa, một màu xanh đến say lòng.
Trên mặt hồ đã có thuyền đi đánh cá, một bác gái người Mosuo vừa kéo lưới vừa thét to, giọng nói vang vọng khắp hẻm núi.
Trên đường thỉnh thoảng có ông cụ gánh hàng đi qua.
Cửa hàng xung quanh cũng đã mở cửa.
Cuộc sống của người dân nơi đây hăng hái hơn, tràn đầy sức sống hơn so với Lệ Giang.
Du Tùng chạy với tốc độ thường ngày, chạy chậm nửa tiếng, sau đó quay người đi về.
Vốn định chạy xong thì cùng đi ăn sáng với Trương Thạc, nhưng hiện giờ mỗi người một hướng, Du Tùng không chờ anh ta, một mình về nhà trọ trước.
Anh đi vào sân, tiện mắt liếc nhìn núi Nữ Thần phía xa xa, hôm nay trời âm u, cả ngọn núi đắm chìm trong ảm đạm, chỉ trên đỉnh núi được che phủ bởi quầng sáng màu đỏ mỏng manh.
Không ngắm được mặt trời mọc.
Du Tùng tình cờ gặp Dư Nam ở hành lang.
Tối qua Dư Nam ở gian phòng giữa, Du Tùng và Trương Thạc ở bên trái, gần cửa ra vào. Chương Khải Tuệ và Thạch Minh ở bên phải, chếch bên trong cùng.
Cô từ trong phòng chạy ra. Thạch Minh vẫn ở trong phòng, còn Chương Khải Tuệ đi chạy với Trương Thạc vẫn chưa thấy về.
Dư Nam chỉ mặc một chiếc váy ngủ, màu trắng sữa, kiểu hai dây, chất vải tơ bóng, dài che qua mông.
Hai chân thon thả, trắng sáng trong hành lang lờ mờ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!