Dịch: Qiu Xian
Vân Nam Đại Lý
Đứng trước quảng trường biển người như dệt (người đông), người địa phương, tiểu thương, du khách ba lô (khách du lịch chỉ có hành lý gọn nhẹ là một chiếc ba lô) khắp nơi.
Cũng bao gồm những người giống Dư Nam.
Cô ngồi trên lan can đối diện nhà ga, hai cái chân nâng lên không trung, nhai kẹo cao su, môi chậm rãi nhóp nhép, hút thành tiếng "tạch tạch" (âm thanh khi nhai và thổi sing
-gôm).
Thời tiết hôm nay không tồi, rõ ràng rực rỡ dưới ánh mặt trời, gió mát thổi qua nhiều lần, bầu trời xanh thẳm, ẩn sâu, không có mây, thỉnh thoảng có máy bay từ phía trên vút qua.
Dư Nam nheo mắt lại nhìn trời, xích cái mông lại, lan can quá nhỏ, làm mông cô bị đau.
Cô điều chỉnh tư thế, tiếp tục nhìn đám người qua lại, lại một dòng người ùa ra từ cổng, rất nhiều gương mặt tràn ngập nụ cười, hoặc phấn khởi, hoặc thảnh thơi.
Một đôi tình nhân đứng yên cách đó không xa, lưng dựa vào nhà ga Đại Lý, giơ điện thoại lên, tìm kiếm góc chụp để selfie.
Hai người chụp được một lát, gom lại từ đầu rồi nhìn sơ qua kết quả chụp trước đó, cô gái hình như không hài lòng, bĩu môi lên tay chỉ vào nhà ga sau lưng rồi nói gì đó với chàng trai, chàng trai khó xử, nhìn qua hai bên, tầm mắt tập trung vào Dư Nam.
Chàng trai cúi đầu dỗ dành bạn gái hai câu, đi tới chỗ Dư Nam, thân thiện hỏi: "Chào chị, có thể giúp tụi em chụp tấm hình được không?"
Dư Nam nhảy xuống: "Được."
Cô nhận điện thoại, chàng trai chạy lại bên cạnh cô gái đứng thẳng. Thân mật ôm vai đối phương.
Dư Nam điều chỉnh góc độ, dưới ánh mặt trời nhìn không rõ màn hình, cô nghiêng đầu, nhìn thẳng về phía hai người. "Một, hai..."
Cô hô.
"Ba" Lúc gần thốt ra, đột nhiên chàng trai quay đầu hôn lên bên tóc của cô gái.
Ban ngày trời sáng, cô gái cười tươi như hoa, chàng trai thu mắt lại thâm tình, hình ảnh ngưng lại tại thời khắc này.
Dư Nam hoàn toàn sững sờ, cô gái rõ ràng cũng không ngờ tới, ngạc nhiên cùng thẹn thùng, đôi mắt nai nhỏ như trừng lên nhìn chàng trai.
Chàng trai gãi đầu, chạy về phía Dư Nam.
"Cảm ơn." Đôi má chàng trai lại ửng đỏ, cúi đầu xuống, không dám nhìn cô.
"Không có gì."
Dư Nam mím môi lại, đưa tay chỉ về phía cái bảng bên cạnh hàng rào: "Có cần gì nữa sao?"
Chàng trai rốt cuộc ngẩng đầu, nhìn một chút, lại trở nên quẫn bách: "Xin lỗi, tụi em là du lịch nghèo."
Dư Nam cười cười: "Không sao."
Đưa mắt nhìn hai người đi khỏi, Dư Nam trở lại chỗ ban đầu.
Sự việc vừa rồi giống như chưa từng xuất hiện, khôi phục lại trạng trái lúc nãy.
Lần này cô đã ngồi rất lâu, không có ai chú ý tới cô.
Khí hậu cao nguyên là như vậy, mùa hè thì nhiệt độ khô hanh rất nóng, không khí loãng, người lần đầu tiên tới sẽ không thích ứng được. Ngược lại, ở lâu rồi, sẽ yêu cái khí hậu khô lạnh ở nơi này.
Mặt trời rực rỡ trên không, thiêu cháy người Dư Nam, nóng rát.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!