Dịch: Qiu Xian
Từ nhà hàng ra ngoài, cổ thành bị màn đêm bao trùm, xung quanh là những bóng đèn neon nhiều màu sắc, so với cảnh sắc ban ngày còn hữu tình hơn.
Từ con hẻm nhỏ đi ra, những quán bar san sát nhau, mở nhạc xập xình.
Du Tùng thì không có ý kiến gì, ngược lại là Trương Thạc nhao nhao đòi đi.
Dư Nam nhìn mấy người họ đi vào nhưng không vào theo, báo một tiếng rồi đi trước.
Trong cổ thành này có vài người bạn nói chuyện khá hợp ý, mỗi lần đến đây sẽ ghé qua nói chuyện một lúc.
Dư Nam đi qua giữa một đám người lạ, xung quanh hào nhoáng hư vô.
Nơi đây không có đêm, những quán bar trên đường thờ ơ lười biếng, không khí nhộn nhịp, làm mê say mọi người khách qua đường.
Khách du lịch quên mất mệt mỏi, cởi bỏ phòng bị, không phải nghĩ về sự khốn khổ của cuộc sống, đời người gian nan vất vả, có thể sống một cách chân thật nhất, tự tại nhất.
Giờ phút này, đêm cũng như ngày, thậm chí còn càn rỡ hơn, chiếm lấy tất cả.
Ra khỏi quán nhỏ của một người bạn đã là hai tiếng sau, cổ trấn vẫn ồn ào như cũ, biển người xa hoa trụy lạc.
Dư Nam chọn đi vào một con hẻm nhỏ, cửa tiệm ở phía xa có tiếng trống vang lên "xuan xuan", nghe vào tai lại thấy lanh lảnh véo von, làn điệu trôi chảy.
Càng đi càng yên tĩnh. Đến cuối cùng, bên tai chỉ còn tiếng nước chảy róc rách, chảy một cách yên ả, từ tốn.
Khúc cua phía trước vừa mở một tiệm bánh Tây, lần trước Dư Nam đến đây vẫn chưa có.
Trong tủ kính bày biện các loại bánh kem và bánh ngọt, kiểu dáng độc đáo lại đáng yêu.
Dư Nam đứng bên cửa sổ nhìn một lúc, bước chân chần chừ nhưng cuối cùng vẫn đẩy cửa bước vào.
Lục lạc treo trên cửa reo vang, nhân viên bên trong nghe thấy liền ngẩng đầu cười nói: "Xin chào quý khách."
Dư Nam nhìn đối phương mím môi cười, đứng ở quầy hàng bên cạnh cúi đầu xem.
Nhân viên cửa hàng hỏi: "Chị muốn chọn cái gì?"
Dư Nam rủ tầm mắt: "Để xem nào."
"Có bánh tart trứng trái cây nóng hổi mới ra lò, chị muốn thử một chút không?"
"Không cần, cám ơn."
Nhân viên bán hàng đi theo cô: "Mua cho bạn bè hay là mua cho chị ăn?"
Dư Nam không đáp, ánh mắt dừng lại một chỗ.
Cô chỉ chỉ trên mặt kính.
Nhân viên cửa hàng lập tức hiểu ý, giới thiệu: "Bánh này gọi là Bối Lợi Tháp La, là một loại bánh kem, ở giữa là lớp bánh pudding và hoa quả, ở bên trên là lớp sô cô la và đường bột, có loại 8 tấc, 10 tấc, và..."
"Có thế viết chữ không?" Dư Nam cúi đầu nhìn chằm chằm chiếc bánh kem.
Nhân viên cửa hàng bị ngắt lời, sau mới phản ứng nói: "Có thể ạ, chị muốn viết chữ gì vậy?"
Ngón tay Dư Nam chỉ chỉ trên mặt kính: "... Cứ viết là sinh nhật vui vẻ đi."
"Vâng ạ, vậy chị muốn lấy loại mấy tấc?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!