Chương 50: (Vô Đề)

Phụ nữ đói khát, không chiếm được sẽ không cam lòng, tựa như mãnh hổ xuống núi, so với đàn ông còn tham lam hơn.

Mấy ngày nay, Trương Mạn đều hẹn hò với Trương Thạc, họ tiến triển rất thuận lợi, Trương Thạc vừa lãng mạn vừa mạnh mẽ, tối nay ăn cơm còn chủ động mời cô ta nhảy một điệu.

Bước theo khúc nhạc tình tứ, hai người gần như dán chặt lấy nhau, cô ta có thể cảm nhận được một bàn tay to đang xoa nắn bên hông mình, thong thả dịch xuống phía dưới, như có như không vẽ một vòng.

Mặt anh ta gần trong gang tấc, Trương Mạn ngước mắt nhìn anh ta say đắm.

Trương Thạc cúi người, chạm nhẹ lên khóe môi cô ta.

Ánh mắt Trương Mạn đầy vẻ say mê, ghé vào bên tai anh ta thổi khí: "Đến chỗ anh hay đến chỗ em?"

Trương Thạc cười: "Tôi ở công trường, không tiện."

Trương Mạn hiểu rõ, không hỏi nhiều.

Hai người không ở lại lâu, kết thúc một điệu, vội ôm nhau rời đi.

Vừa mới bước qua cửa, Trương Mạn tiện tay ném túi xách lên trên tủ, cởi giày, tất cả đều hiểu rõ trong lòng mà không ai nói ra, hai người quấn lấy nhau.

Khó khăn đi đến ghế sô pha, khi ngã xuống, Trương Mạn thuận theo ngồi khóa chặt trên đùi anh ta, cúi người hôn anh ta.

Quần áo cô ta nửa cởi, tóc tai hỗn loạn, đôi môi đỏ tươi hé mở.

Trương Thạc không chống đỡ được, giữ cô ta lại, cười nói: "Đừng quá vội vàng, em có muốn đi tắm rửa trước hay không?"

Trương Mạn định nói không cần, nhưng dưới ánh đèn trần xanh nhạt, thấy trên môi anh ta dính son môi của mình, trông có phần buồn cười.

Cô ta cười ngây ngốc: "Anh không tắm à?"

Trương Thạc nói: "Em tắm trước đi, tôi đợi."

Trương Mạn đứng lên, vì chân đang dạng ra, cô ta không tránh được cong eo vặn mông, vừa đi vừa thoát, đến cửa phòng tắm lại quay đầu nhìn người trên sô pha, buông lỏng tay, tấm vải trên người trượt xuống dưới, bờ mông trắng nõn rơi vào trong tầm mắt anh ta.

Chờ đến khi cô ta biến mất khỏi cửa, Trương Thạc phồng mặt, biểu cảm rất khoa trương, cúi người nôn khan.

Vừa rồi anh ta không có chút phản ứng nào, thật lâu trước đây anh ta còn khuyên Du Tùng lên giường với cô ta, nhưng vừa rồi anh ta chỉ cảm thấy ghê tởm. Không khỏi nhớ tới lần bị Đặng Song trêu đùa, gần như cô ta chỉ vừa mới nhìn hai lần, lập tức đã có phản ứng.

Tim Trương Thạc run lên, nghĩ đến Đặng Song, anh ta hận đến nghiến răng nghiến lợi, đồng thời lại có chút tâm tình khó mà nói rõ.

Dường như bây giờ anh ta đã hiểu tâm trạng Du Tùng khi bị mình sai sử.

Tiếng nước trong phòng tắm vẫn vang lên, trên tấm kính mờ phản chiếu lên bóng dáng mờ ảo, ngực đầy đặn, mông cao ngất, đôi tay nhỏ nhắn, từ lưng xuống eo tạo thành một đường cong hoàn hảo.

Trương Thạc lười nhìn, nhanh chóng đi ra cửa, lục túi xách của cô ta...

Trương Mạn còn chưa đi ra, anh ta đứng trước cửa phòng tắm gõ hai cái, tiếng nước ngừng lại, anh ta nói vọng vào trong: "Tôi có chút việc gấp phải đi trước, chúng ta hẹn sau nhé, em cứ từ từ mà tắm, lịch hẹn của chúng ta em sắp xếp đi."

Trương Mạn đứng bên trong "Này này" gọi anh ta lại, có tiếng bước chân đi lại.

Đến khi mở cửa, sớm không thấy bóng người.

Du Tùng đứng ở đầu phố đón Trương Thạc, sau khi lên xe, Trương Thạc không ngừng chửi rủa, suýt chút nữa đã đào mộ tổ tông mấy đời nhà Trương Mạn.

Du Tùng cắt ngang anh ta: "Cậu lấy được đồ chưa?"

Trương Thạc tức giận bất bình: "Anh có chút lương tâm nào không thế? Em phải đi bán sắc, anh lại ngồi mát ăn bát vàng, anh có bao giờ để ý tới cảm nhận của em không?"

Du Tùng nhìn phản ứng này của anh ta, biết việc đã thành, dập tắt điếu thuốc, khởi động xe.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!