Dịch: Qiu Xian
Dư Nam trở lại quán ăn, từ xa đã nhìn thấy Du Tùng ngồi ngay bóng râm mắt nhìn điện thoại.
Mấy chiếc xe bus du lịch đã được lái đi, không có người nào, xung quanh yên tĩnh hơn trước.
Cô đi qua, anh cảm giác được gì đó ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm theo hướng cô đang tới.
Dư Nam hỏi: "Bọ họ đâu?"
Du Tùng hất cằm về phía bên phải.
Bên kia có một cái chợ.
Dư Nam xoay người định đi, nghĩ một chút rồi quay đầu lại hỏi: "Đi tìm bọn họ, anh đi không?"
Du Tùng vẫn ngồi im, khuỷu tay chống trên đầu gối, bàn tay rũ xuống cầm điện thoại.
Làn da lộ ở bên ngoài bị ánh nắng chiếu lên, lộ ra làn da màu đồng khỏe mạnh. Không biết trên người có giống vậy hay không nữa.
Du Tùng không nói là đi hay không đi mà lại hỏi: "Trước kia làm cho Thanh Lữ sao?"
"Sao?" Cô nhíu mày.
Ngón trỏ Du Tùng chạm chạm vào cái trán, lại chỉ chỉ cô: "Không tận tâm." Anh nói về chuyện cô đã rời đi trong bữa ăn.
Dư Nam bước hai bước đến chỗ bóng râm, nói đùa: "Ăn cơm còn cần người khác đút sao?"
Du Tùng rất hài lòng: "Lần tới có thể thử xem sao."
"Vậy phải thu thêm phụ phí."
"Còn có loại phục vụ này?" Quét mắt đến đùi cô: "Vậy còn những loại phục vụ nào?"
Dư Nam lạnh mặt đi: "Nhàm chán."
Thực ra cũng không được tính là cái chợ, chỉ là hai bên đường đất bày mấy gian hàng bán hoa quả, hoa quả khổ và đồ tạp hóa.
Hoa quả nơi đây đều do người dân tự trồng tự bán, đa số là bán cho khách du lịch, giá không hề rẻ. Nhưng mà khách du lịch thì ham thích thứ mới lạ, ít nhiều cũng mua một chút nên không quá so đo về giá cả.
Lúc hai người đi qua, Chương Khải Huệ đang kéo Thạch Minh đến mua hoa quả khô, nào là đỏ là xanh, từng quả nho lớn nhỏ, gần như trong suốt, nếm thử một trái, vị chua ngọt khiến người ta thèm chảy nước miếng.
Chỉ là giá không hề rẻ, 30 tệ một cân, Chương Khải Huệ đã mua rất nhiều, Thạch Minh đang lấy 100 tệ ra định trả tiền.
*1 CNY = 3382 VND
Dư Nam đi qua, cản tay anh ta lại, cười với chủ gian hàng rồi chào hỏi.
Chủ gian hàng đối diện cười đứng dậy: "Là Dư Nam à, đang dẫn khách du lịch sao?"
"Đúng vậy. A Đà." Cô nói: "A Lan ở nhà sao?"
A Lan là con gái của chủ gian hàng, hai người họ trước kia học cùng trường trung học.
A Đà nói: "Không có nhà đâu, nó đến nhà chị họ rồi, mấy ngày trước còn nhắc đến cháu đấy, khi nào trở về thì đến nhà chơi nhé."
Dư Nam đáp một tiếng "Được".
A Đà đưa bịch hoa quả khô đến tay Thạch Minh: "Bạn của Nam Nam, lấy 20 tệ là được rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!