Chương 47: (Vô Đề)

Bình minh rồi hoàng hôn, vòng đi vòng lại.

Mạc Tích Đồng ngủ đến giữa trưa, bị ánh sáng chói chang ngoài cửa sổ khách sạn chiếu vào mắt, từ từ tỉnh giấc.

Nhìn đồng hồ một chút, đã sang buổi chiều.

Cô ta lười nhác vươn vai, cầm điện thoại lên gọi một cuộc cho Du Tùng.

Điện thoại kẹp bên tai, lâu sau, cô ta nhíu mày, bên trong vang lên tiếng tút tút theo tiết tấu, điện thoại gọi đi, nhưng mãi không có người nhấc máy.

Mạc Tích Đồng chu miệng, nhẹ nhàng hừ một tiếng, nghĩ nghĩ, lại gọi một cuộc điện thoại khác.

Lần này rất nhanh đã có người nhấc máy, đầu bên kia vô cùng yên tĩnh, người nói chuyện dường như cố tình nói nhỏ.

Mạc Tích Đồng ngồi dậy: "Anh Thạc, anh đang ở đâu đấy?"

Trương Thạc vẫn chưa hết kích động, tông giọng hơi cao.

Anh ta nói: "Anh đang ở bên ngoài."

"Anh Du đang ở cạnh anh à?"

"À, vừa rồi anh ấy vẫn đang ở bên cạnh anh mà." Anh ta đi sang chỗ khác, giọng nói lớn hơn một chút.

"Vậy sao anh ấy không nhận điện thoại của em?"

Trương Thạc đứng gần cửa, nhìn về phía vừa rồi, Du Tùng đang ngồi trên ghế dài hút thuốc, hai tay chống lên đầu gối, cúi đầu, hút hết điếu này đến điếu khác.

Anh ta chưa từng hiểu được Du Tùng, nhiều lần trải qua trăm cay nghìn đắng, cuối cùng cũng tìm được Tưởng Tân Tả, anh không vui vẻ, ngược lại lại có phản ứng này.

Trương Thạc quay đầu lại.

Mạc Tích Đồng nôn nóng nói: "Em đang hỏi người đâu rồi?"

Trương Thạc nói: "Anh ấy đang hút thuốc."

Mạc Tích Đồng tức giận cắn môi, vì hút thuốc, nên ngay cả điện thoại của cô ta cũng không nhận? Ngón tay cô ta siết chặt chăn đơn, chưa hết giận, lại hung bạo giằng xé vài cái.

Thấy cô ta không nói chuyện, Trương Thạc hỏi: "Em tìm anh Du có việc gì thế?"

Mạc Tích Đồng giận dữ: "Hôm qua anh ấy nói muốn dẫn em ra ngoài chơi, giờ đã đến chiều rồi, anh ấy không những không gọi cho em, đến khi em gọi sang, anh ấy cũng không nhấc máy."

Trương Thạc cười gượng hai tiếng: "Chỉ sợ bây giờ không được, bọn anh đang ở bệnh viện."

Mạc Tích Đồng bỗng nhiên trợn trừng mắt, động tác trên tay khựng lại: "Bệnh viện?"

Trương Thạc miệng rộng, không giấu được niềm vui, muốn lập tức tìm người chia sẻ, hơn nữa Mạc Tích Đồng coi như người trong cuộc, nói sớm hay muộn cũng giống nhau.

Sắc mặt anh ta vui sướng, kể từ đầu đến cuối sinh động như thật.

Mạc Tích Đồng trước sau không hé răng, Trương Thạc cho rằng cô ta kích động đến không nói nên lời, lại không nhìn thấy, sắc mặt cô ta càng ngày càng tối tăm, giống như bịt kín một tầng bụi.

Buông điện thoại, Mạc Tích Đồng ngồi yên không nhúc nhích, lâu sau, gọi về nhà ở Tế Nam.

Đầu bên kia vừa mới nhấc máy, cô ta vội vàng hỏi: "Mẹ ơi, số điện thoại của chú Tưởng là gì ạ?"

Mẹ Mạc sửng sốt: "Con hỏi số điện thoại của chú ấy làm gì?"

Mạc Tích Đồng không kiên nhẫn, cô ta nhíu chặt mày: "Mẹ đừng hỏi nhiều như vậy, mẹ đọc nhanh cho con, con có chút việc."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!