Chương 35: (Vô Đề)

Mốc dịch

Buổi tối Tần Kỳ đến thăm Lữ Xương Dân, gã đã có thể ngồi dậy, ăn thức ăn lỏng và một số đồ thanh đạm.

Cô ta mua cháo rau xanh gan heo và canh gà dược thiện từ quán cháo Bốn Mùa tới.

Lữ Xương Dân nhìn thấy cô ta, tức giận không biết trút vào đâu, vừa hay lửa tức trong bụng không biết giải tỏa thế nào.

Tần Kỳ đặt cháo lên bàn, ngồi xuống mép giường, có vẻ đau lòng nhìn gã: "Em gọi điện cho anh mà không được, sau đó đành phải gọi cho Vương Minh Toàn bên cạnh anh mới biết anh nằm viện." Cô ta nắm tay gã: "Có biết ai làm không? Chắc chắn phải cho hắn biết tay, sao có thể ra tay nặng như vậy chứ."

Lữ Xương Dân giãy khỏi tay cô ta, chạm phải vết thương, gã cau có: "Hôm nay ông nằm ở đây, một nửa là nhờ cô tặng cả đấy." Gã nhếch mép: "Cho ai biết tay chứ phải cho cô trước."

Tần Kỳ chột dạ, vén tóc ra sau tai, nét mặt vừa đáng thương vừa tủi thân: "Em cũng không muốn như vậy đâu, đương nhiên hi vọng anh có thể ôm được người đẹp về nhà, ai ngờ..." Cô ta ngập ngừng giây lát, sáp đến gần gã: "Chỉ trách tên trộm đấy phá hỏng chuyện."

"Hừ" Lữ Xương Dân rít nhỏ: "Mẹ nó đừng nói mát ông đây." Gã hét xong thì thở phì phò.

Tần Kỳ run lên, xấu hổ cười cười: "Được được, không nói chuyện nữa..." Cô ta đứng dậy: "Em mang canh gà cho anh, có cả cháo gan heo."

Cô ta dùng thìa nhỏ múc cháo lên, giả bộ thổi nguội, đưa đến bên miệng gã, săn sóc mà rằng: "Gan heo trong cháo em đã dặn nhà hàng xay nhuyễn, em hỏi bác sĩ rồi, bên trong cơ thể anh bị thương nhẹ, phải tẩm bổ."

Không nói còn đỡ, nói xong sắc mặt Lữ Xương Dân lập tức dữ tợn, gã vung tay lên: "Fuck, cô cố ý làm tôi khó chịu hả?"

Tần Kỳ hét một tiếng, bát cháo nóng văng lên vạt áo trước, cô ta nhảy dựng lên, nhanh chóng hất bát cháo sền sệt ra, rút mấy cái khăn giấy ra lau.

Lữ Xương Dân thở hổn hển, không đứng dậy nổi, chỉ có thể nhìn cô ta trừng trừng.

Tần Kỳ dần lau chậm lại, vứt khăn giấy sang một bên, thở dài: "Bây giờ anh đang nghỉ ngơi điều trị, tức giận không có lợi cho sức khỏe, anh cũng đừng kích động, làm thế vô trách nhiệm với bản thân lắm." Cô ta nịnh bợ lấy lòng, giọng điệu dễ gần: "Kết quả này em thật sự không ngờ tới, ai không muốn anh sống yên ổn chứ, trong lúc em tuyệt vọng nhất anh đã giúp đỡ em, em cảm kích anh còn không hết nữa là, lẽ nào còn hại anh?"

Lữ Xương Dân không nói không rằng, cô ta lại ngồi xuống, nắm bàn tay gã: "Nghe em, trước tiên cứ nghỉ ngơi đã, mọi chuyện vẫn còn ngày rộng tháng dài, anh thấy thế nào?"

Gã hừ một tiếng, nhưng lần này không giãy khỏi tay cô ta.

Tần Kỳ nói tiếp: "Còn canh gà nữa, bên trong có mười hai vị thuốc bổ máu ích khí, bác sĩ nói, hiện giờ anh có thể uống một chút."

Cô ta không thèm chờ ý kiến của gã, nâng giường bệnh lên, trực tiếp múc từng thìa đút cho gã.

Đến giờ, y tá đẩy ông ta đi kiểm tra, Tần Kỳ thu dọn đồ đạc, trước khi đi còn hôn một cái lên trán gã, "Anh yên tâm dưỡng bệnh, ngày mai em lại tới thăm."

Lữ Xương Dân xua tay, mất kiên nhẫn: "Cút, cút mau."

* * * * *

Tần Kỳ ra khỏi bệnh viện, vứt tất cả đồ trong tay vào thùng rác.

Trên trang phục chỉnh tề của cô ta, vạt trước dính vết bẩn màu nâu, loang loang lổ lổ, vô cùng nổi bật trên nền vải màu trắng. Có cơn gió thổi quá, mùi tanh tanh bốc lên khiến cô ta cảm thấy buồn nôn.

Trong bụng Tần Kỳ thầm chửi ông ta, nhưng có thể làm cô ta ăn nói nhỏ nhẹ khúm núm không có mấy người. Cô ta kéo cổ áo, thở phào một hơi.

Sau đó lái xe về nhà.

Bây giờ đang chín giờ, đã qua giờ cao điểm buổi tối, lượng xe trên đường lác đác thưa thớt, cô ta đạp ga, tăng tốc độ.

Tần Kỳ đi thẳng, khúc ngoặt bỗng nhiên xuất hiện hung thần màu đen tốc độ cao, lao thẳng về phía trước. Tần Kỳ bẻ mạnh vô lăng, một chân tiếp tục đạp ga, đầu con xe hung thần quệt qua đuôi xe cô ta, tránh được một vụ tai nạn.

Tim Tần Kỳ đập mạnh như muốn lao ra khỏi lồng ngực, bàn tay bắt đầu run lẩy bẩy. Con xe hung thần lao sang bên trái, cô ta hạ cửa kính xuống, cao giọng mắng mấy câu. Cửa kính xe đối phương là thủy tinh mờ, không nhìn thấy người bên trong, con xe hung thần nhanh chóng vượt qua xe cô ta, đuôi xe lạng lách, Tần Kỳ bất giác hét lên.

Xuống hết con dốc chiếc xe rẽ ngoặt, cô ta thầm rủa "thằng điên", tức giận vì vận xui hôm nay xuống đến tận đáy cốc.

Tần Kỳ mở nhạc trong xe, dần dần giảm tốc độ xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!