Mốc dịch.
Không cần nói nhiều, họ tìm một quán nướng vỉa hè ngay bên đường.
Hai người đã quen biết nhau mười bảy năm, từ cái năm Tưởng Tân Tả mất tích, từ mối quan hệ cảnh sát nhân dân trở thành bạn bè.
Trần Cường lớn hơn anh mấy tuổi, năm ấy vừa mới nhậm chức, chưa trưởng thành chín chắn. Tám năm trước được bầu chọn là một trong mười cảnh sát xuất sắc nhất, năm năm trước nhận khen thưởng "cán bộ tiên tiến" trong cục, hai năm trước anh ta mua nhà, cưới một cô gái bản địa, là giáo viên; mấy tháng trước anh ta lên chức bố, cô vợ sinh một đứa bé bụ bẫm kháu khỉnh, mỗi lần nhắc đến giữa hàng lông mày bất giác dịu dàng hơn nhiều.
Du Tùng bỗng nhiên nhận ra, dâu bể đổi dời, anh ta từ một thanh niên thành một người cha, còn anh vẫn một thân một mình, vẫn giậm chân tại chỗ.
Trần Cường nói: "Lần đầu tiên tôi mới nhìn thấu thế nào là kiên trì, mười bảy năm rồi người anh em à, chứ không phải mười bảy ngày, cậu có mệt không?"
Anh ta hỏi anh: "Nếu năm ấy người cậu bỏ rơi là một cô bé khác, cậu có cố chấp thế này không?"
Thời gian không thể quay ngược trở lại, chuyện cũ không thể vãn hồi. Không bao giờ xảy ra nên không cách nào phán đoán, nếu người anh bỏ lại là Mạc Tích Đồng thì sẽ ra sao? Du Tùng chỉ biết, cả đời này, anh nợ Tưởng Tân Tả.
Trần Cường thở dài: "Khi ấy cậu vẫn chưa trưởng thành, chuyện đã xảy ram hoàn toàn không phải là lỗi của cậu.
Du Tùng đáp: "Năm đó khi bị Lưu Đại Ba đưa đi cô bé mới bảy tuổi, cao chừng này, cái đầu chỉ bằng đến eo tôi, gầy sọp vàng vọt ngồi trong đống cỏ cao không thấy ngọn." Anh vừa kể vừa nhớ lại, cái bóng nhỏ bé ấy đã trở nên mơ hồ trong trí óc anh: "Khi ấy tôi nói lừa rằng cứ ngoan ngoãn chờ đợi, lát nữa sẽ tới đón cô bé, cô bé y thông minh như yêu tinh nhỏ, mở to đôi mắt ngẩng đầu lên nhìn..."
Mắt cô bé đã rơm rớm, nhưng vẫn mạnh mẽ không để nó rơi xuống.
Đôi mắt lấp lánh nước ấy nhìn thẳng vào anh, lặng lẽ hỏi: "Anh lừa em phải không, lát nữa em sẽ bị họ đưa đi."
Ngữ khí rất chắc chắn.
Năm đó Du Tùng vừa tròn mười bảy, tuy chưa trưởng thành, không biết chăm sóc người khác, nhưng vẫn hiểu trách nhiệm là gì. Khi nghe thấy giọng nói nhút nhát đó, cổ họng chàng trai nóng ran, khóe mắt đỏ hoe.
Cô bé chỉ cao đến eo anh, nhìn thẳng vào đôi tay anh và Mạc Tích Đồng đang nắm chặt nhau, Mạc Tích Đồng ôm cứng đùi anh, nghẹn ngào thút thít nãy giờ. Giây phút đó, cô ấy là công chúa, còn cô là con quỷ nhỏ đáng thương không ai đoái hoài.
Tưởng Tân Tả lại ngước đầu nhìn, trơ trọi đứng trước mặt anh, nhỏ bé như bị thế giới lãng quên.
Du Tùng nhìn bàn tay nhỏ xíu của cô bé đang nắm chặt lại, bẩn thỉu, móng tay dính bùn. Trên cánh tay khẳng khiu để lộ bên ngoài không phân biệt nổi đâu là vết thương cũ mới. Cô bé nhìn anh, nét mặt tuyệt vọng xen lẫn hoảng sợ, miệng mím lại, cố gắng nặn ra một nụ cười: "Em sẽ ngoan ngoãn chờ anh."
.... Em sẽ ngoan ngoãn chờ anh.
Mấy chữ như âm thanh ma quỷ quẩn quanh. Trong sắc trời mờ tối ảm đạm, ánh mắt run rẩy sợ hãi đâm thẳng vào tim anh.
Du Tùng không thể quên, càng không thể bỏ cuộc.
Anh để ý đến chiếc xe đưa cô đi, chữ cái đầu tiên của biển số xe là Lỗ Y (1), thuộc huyện Nghi.
Sau đó anh tự ý bỏ học, một thân một mình đến huyện Nghi, tìm một công việc kiếm ăn, vừa làm vừa tìm người.
Thời gian thấm thoát mười bảy năm trôi qua.
Trần Cường không hiểu: "Nói xem, cậu muốn gì?"
Du Tùng trầm mặc rất lâu: "Chính là muốn biết, mẹ nó, cô ấy còn sống hay đã chết."
Trần Cường không hiểu sự nhẫn nại của anh, anh ta nhìn anh, nhưng luôn nhớ nét mặt của anh khi ấy.
Hoảng loạn, tang thương.
Sau đấy im bặt trong khoảng thời gian dài.
Du Tùng vùi đầu, chén rượu trước mặt phản chiếu ánh đèn lấp loáng. Anh nghĩ,
Nếu còn sống, vậy đưa cô về. Nếu đã chết, nợ cô cả đời này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!