Mốc dịch
Năm giờ sáng, xuất phát trong sương sớm.
Trời còn chưa tỏ, những đám mây xương cá lững thững trôi trên bầu trời màu xanh tro. Ruộng đất trên núi được mưa giội rửa, bầu không khí trong lành mát mẻ.
Trương Thạc ném hành lý vào cốp sau, quay người nhảy lên xe. Du Tùng đi phía sau, trên trán dán một miếng urgo màu trắng, tóc tai rối bời, dáng vẻ uể oải.
Mọi người đều đang đợi họ.
Trương Thạc cười áy náy, gào qua cửa xe: "Anh Du, nhìn gì thế?"
Rèm cửa sổ phòng chủ nhà trọ khẽ lay động, như bị gió thổi qua một góc, rồi nhanh chóng rơi xuống.
Du Tùng dừng lại vài giây, xoay người lên xe. Trời còn rất tối, tầm mắt không được xa, thật ra anh không nhìn thấy gì cả.
* * * * *
Sau khi lên xe mọi người đều tiếp tục ngủ bù.
Lão Hồ lái xe đến lối đi xung quanh núi mà hôm qua tìm thấy, công nhân sửa chữa đã sửa gấp đoạn đường bị sạt lở ngay trong đêm. Lái được khoảng hai tiếng, xe dừng lại bên đường, tìm một quán ăn để ăn sáng.
Qua một đêm, chân Dư Nam đã hơi sưng lên, đi đứng không dám mạnh tay mạnh chân.
Dư Nam ngăn lại: "Tự tôi đi được."
Giọng nói của Chương Khải Tuệ rất nhỏ: "Hôm qua đều tại em tùy hứng, nếu không chân chị đã không bị thương, hơn nữa... còn làm cả anh Du bị thương."
Dư Nam cười xòa: "Không sao, anh ta da thịt dày."
"..." Cô ngập ngừng, nhưng vẫn nói thêm một câu: "Thạch Minh là người rất khá, tôi có thể nhận ra cậu ấy thật lòng với cô, hiện giờ tìm được người đàn ông yêu thương mình không dễ đâu, cô... nên để tâm tới cậu ta nhiều một chút."
Quán ăn sáng gần đường cái, không tính là sạch sẽ vệ sinh lắm, khách cũng không nhiều.
Mấy người ngồi xuống chiếc bàn vuông, thời tiết hơi lạnh, họ gọi bún, bánh trứng và bánh ngô.
Trên bàn ăn, Trương Thạc hỏi: "Vé máy bay buổi sáng, có về Nghi Huyện nữa không?"
Đôi đũa trên tay Dư Nam khựng lại, sau đó vờ như không có chuyện gì tiếp tục ăn.
"Không về." Du Tùng đáp: "Hôm qua gã họ Lữ gọi điện cho tôi rồi."
Trương Thạc ngẩng đầu lên: "Đã nói gì?"
"Tối nay gã đãi tiệc."
Trương Thạc không hỏi gì thêm, "Vậy để em đổi vé."
"Đổi đi."
Trương Thạc vừa ăn vừa lấy điện thoại ra.
Du Tùng gắp bún, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Dư Nam, cười giễu: "Hướng dẫn viên Dư, sắp đến Đại Lý rồi, định đưa chúng tôi tới đâu?"
"Anh muốn đến đâu?"
"Đến đâu em cũng đưa ư?"
Dư Nam liếc lão Hồ: "Chỉ đưa đến ga tàu hỏa thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!