Mốc dịch
Fei Yang beta
Du Tùng không trả lời, ăn được mấy miếng, anh vứt túi táo khô lại cho cô, tiếp tục nghịch bật lửa.
Dư Nam nhìn bật lửa trong tay anh: "Muốn hút thuốc à?"
"Cô có?"
Dư Nam cúi đầu lục ba lô, lấy hộp Trung Nam Hải ra ném cho anh.
Du Tùng bắt được, mượn ánh lửa nhìn sơ qua, hộp thuốc nhỏ nhắn khô ráo, là thuốc lá dành cho phụ nữ.
Du Tùng liếc cô: "Cô hút thuốc à?"
Dư Nam đáp: "Thỉnh thoảng."
Anh cười khẽ, rút một điếu ra châm lửa, rít một hơi.
Dư Nam hỏi: "Thấy thế nào?"
Anh nói: "Chả ra gì."
Du Tùng trả hộp thuốc: "Hút điếu không? Làm ấm người."
Dư Nam ngập ngừng, rút một điếu cho vào miệng, cầm bật lửa dưới đất lên châm.
Du Tùng nghiêng đầu nhìn cô, một tay Dư Nam ôm gối, không hề để ý tới anh.
Cô hơi ngửa đầu, đường nét chiếc cằm, cần cổ căng ra, tạo thành đường cong mềm mại lạ kì. Cô nheo mắt lại, hàng mi run lên nhè nhẹ, ánh mắt mơ màng ngẩn ngơ trong làn khói thuốc.
Cô dùng ngón trỏ và ngón giữa xinh xẻo kẹp thuốc, ngón tay nhỏ bé co lại, cổ tay mảnh khảnh hơi giơ lên. Động tác thành thạo tao nhã.
Du Tùng nhớ tới lời cô nói, cô không phải học sinh gương mẫu.
Thấy động tác của Dư Nam hiện giờ, anh tin rồi, phong thái nhàn nhã, mang theo sự lười biếng và tùy tiện, thoạt nhìn vừa sa ngã lại vừa gian ác.
Anh hỏi: "Đã lên được rồi, sao còn lăn xuống cùng tôi?"
Lúc đó ngón tay cô đã bám được lên mặt đường, nếu không nắm phải góc áo anh, chắc chắn sẽ không bị kéo theo xuống.
Dư Nam không trả lời, mà hỏi ngược lại: "Vậy tại sao anh lại cứu tôi?"
Du Tùng: "Thấy việc nghĩa thì hăng hái làm."
Dư Nam: "Tôi cũng thấy việc nghĩa thì hăng hái làm."
Du Tùng: "Tôi rảnh."
Dư Nam: "Tôi cũng rảnh."
Du Tùng: "Tôi đê tiện."
Dư Nam cười lớn, nhại nốt câu: "Đúng, tôi cũng đê tiện."
Nhưng Du Tùng không cười.
Anh nghiêng đầu nhìn, cô cười rất vui vẻ, khoé miệng kéo thành một đường cong lớn, còn có gì đó rất trẻ con, lần đầu tiên Du Tùng thấy cô như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!