Mốc dịch
Hai tay Du Tùng siết chặt cánh tay cô, chân Dư Nam bủn rủn trượt xuống.
Anh mạnh mẽ nâng cô lên, ánh mắt dán chặt vào Dư Nam, không bỏ qua bất cứ nét mặt nào của cô.
Anh hỏi cô: "Sao vậy?"
Đại não Dư Nam vẫn còn đang hỗn độn, không trả lời câu hỏi của anh.
Trong mắt Du Tùng u ám, anh thử thăm dò: "Không phải cô..."
Lực bàn tay anh không nhẹ chút nào, Dư Nam cảm thấy cánh tay mình sắp bị anh bẻ gãy.
Cô bỗng dưng nổi cáu, chửi thề một câu "f***", dùng sức gạt tay anh ra: "Mẹ nó, anh đừng tự biên tự diễn."
* * * * *
Bầu không khí ban đêm ở hồ Lô Cô vô cùng trong lành, dù là buổi tối, nhưng vẫn được trải một màu xanh sậm sâu thẳm, trầm tĩnh và hướng nội.
Bầu trời mở rộng lồng ngực rộng lớn ôm cả mặt đất bao la và con người nhỏ bé vào lòng.
Ánh trăng chỉ lộ ra hình lưỡi liềm nhỏ xíu, nhưng những ngôi sao lấp lánh lóe sáng, giống như đèn lồng ngày tết rực rỡ tươi đẹp, tinh nghịch nháy mắt.
Bầu trời sao mang theo sức mạnh thần bí, tâm trạng trở nên tĩnh lặng, ôn hòa.
Dư Nam cuối cùng cũng tỉnh táo lại, không khí trong lành khiến đại não cô trở về hoạt động bình thường.
Hai người không ai trở về bàn ăn.
Sân sau nhà Trại Ban có một con dốc nhỏ bằng đất cao nửa người, Dư Nam ngồi trên dốc, Du Tùng đứng bên cạnh.
Xung quanh rất yên tĩnh, cũng rất tối, không có hồ nước, bên ngoài bức tường rào chỉ có bầu trời và biển sao mênh mang.
Một tiếng "tách" vang lên, chùm sáng yếu ớt lóe lên ở khóe mắt cô.
Sau đó một làn khói xám bay tới trước mắt.
Dư Nam nói: "Anh không thể ngừng phá hoại bầu không khí được à?"
Du Tùng nhả ra một vòng khói: "Đổi lại là công ty du lịch khác, cô đã bị khiếu nại tám trăm sáu mươi lần rồi."
Dư Nam nhìn anh bằng nửa con mắt: "Anh nói tôi chửi anh?"
Du Tùng chán nản: "Cô nói đấy."
Cô tổng cộng mắng anh hai lần, một lần anh đánh úp vào đầu cô (xem lại chương 6), một lần anh khiến cô nôn đến ruột gan đứt đoạn.
Bị chửi là còn nhẹ đấy.
Dư Nam nói: "Là lỗi của anh, phải xin lỗi trước mới phải."
Đuôi mắt Du Tùng quét qua cô: "Hai chữ "xin lỗi" viết thế nào cơ?"
"Anh chưa học tiểu học à?"
"Chưa." Du Tùng lấy điện thoại ra chụp khuôn mặt cô: "Trong lòng chửi thầm tôi mấy trăm lần rồi nhỉ."
Dư Nam vẫn cứng miệng: "Không hề."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!