Chương 33: Thảm Hoạ Trên Biển 8

Editor: Tô

꧁LẠC CẨU TEAM꧂

______________________________

Trên hành lang, người đàn ông nhã nhặn nhìn chằm chằm vào nước suối ướp lạnh, hồi lâu mới hoàn hồn lại.

Đồng đội vỗ nhẹ một cái, đè thấp giọng nhắc nhở "Đồ này rốt cuộc là nhân bánh hay cạm bẫy không ai nói được, tỉnh táo một chút đi." Giống như rất đặc biệt tỉnh táo, cũng không thèm nhìn nước suối một cái để ngừa mình không cầm lòng được.

Đàn ông nhã nhặn giật giật yết hầu, sau đó như làm việc lớn ngay thẳng nói "Vậy công việc thử độc gian khổ này để tao đi!"

Nói xong mở nắp "ừng ực ừng ực" uống vào bụng.

"Ê——" Đồng đội không kịp ngăn, chỉ có thể trơ mắt nhìn thằng đồng đội mình một hơi tu nửa chai nước.

"Khà, quá đã!" Đàn ông nhã nhặn mặt mày đầy thoả mãn, cảm giác được lỗ chân lông đều giãn ra.

Đồng đội không nói nên lời.

Đột nhiên hắn đoạt lấy chai nước, cũng "ừng ực ừng ực" uống theo.

"Không sợ có độc hả?" Người đàn ông nhã nhặn hỏi.

Đồng đội làm một hơi xong, làm vẻ mặt nghiêm túc bày tỏ "Chúng ta là chiến hữu, chết phải chết cùng nhau!" Nghe rất là bi hùng nhưng thực tế là hắn cũng không chịu được cám dỗ mà thôi...!

"Sau khi về thì làm sao giải thích đây?" Người đồng đội có chút lo lắng.

Người đàn ông nhã nhặn đường hoàng nói "Không phải đã đổi đồ ăn nước suối rồi sao?"

"Nhưng nước suối ướp lạnh uống hết rồi." Đồng đội nhắc nhở.

"Nó vốn là quà người ta tặng." Người đàn ông nhã nhặn hợp tình hợp lý nói "Hơn nữa, nước suối ướp lạnh bây giờ lạnh không uống chờ đến lúc mang về không phải sẽ hết lạnh à?"

Đồng đội bị người anh em vô sỉ của mình đánh bại, cũng không nhịn được liếc mắt—— Nói như thể mi không biết kho tùy thân có thử giữ tươi giữ lạnh ấy.

Nhưng mà hắn cũng là đồng loã nên chỉ đành phải xua tay giả vờ không biết gì "Đi đi đi, đi tìm những người sống sót khác nói chuyện đi.

Trước không phải có một cô bé trên boong tàu rao bán nước sao? Nhanh tìm ra cổ đi."

"Lỡ như cổ gặp chuyện...."

Lời mới nói một nửa, đàn ông nhã nhặn liền bị đồng đội bịt mồm.

Đồng thời nổi điên gầm nhỏ "Ông câm miệng đê!!"

**

An Dung Duyệt trốn trong góc phòng suy nghĩ rất nhiều.

Hôm nay đã ngày thứ 8 rồi, chỉ cần cố gắng hai ngày nữa là cô có thể sống sót rời phó bản.

Nghĩ vậy, cô định trốn đi chỗ khác, ai biết đang đi trên đường nhưng lại bị người chặn đường.

An Dung Duyệt "..."

Cô lùi một mạch ba bước, vẻ mặt vô cùng phòng bị.

"Bọn tôi không phải người xấu." Người đàn ông nhã nhặn cố gắng bày ra nụ cười ấm áp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!