Chương 126: Tiền tệ thắt chặt (7)

Ngày thứ 14 ở trò chơi.

Trên đường đi, Thẩm Tòng Quân như du hồn lang thang không có mục tiêu. Trong lúc nhất thời đầu óc anh phát ngốc, trong đầu trống rỗng, hoàn toàn không biết nên làm cái gì bây giờ.

Trong khoảng thời gian này, những từ như giảm lương, thất nghiệp, cửa hàng đóng cửa v. v vang lên rất nhiều lần. Song anh chưa bao giờ nghĩ tới, những từ này có liên quan đến mình.

Anh làm ở xưởng may quần áo đã 5 năm, lợi ích của nhà xưởng luôn không tồi. Thậm chí trước đó không lâu, anh vừa thăng chức thành quản lý bộ phận. Trong lúc anh đang khí phách hăng hái, cảm thấy mình sắp nghênh đón đỉnh cao sự nghiệp, ông chủ đột nhiên tuyên bố, xét thấy sắp tới hoàn cảnh thị trường không tốt, hàng hóa ế ẩm, ông quyết định giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, đóng cửa nhà xưởng.

Ban đầu khi nghe thấy tin này, Thẩm Tòng Quân quả thực không thể tin được vào lỗ tai mình!

Chỉ là ông chủ đã hạ quyết tâm. Phát một khoản an ủi, ăn bữa cơm chia tay, từ nay về sau mọi người đường ai nấy đi.

Thẩm Tòng Quân đến nay còn nhớ rõ trong bữa liên hoan ông chủ uống say, lải nhải, "Tôi không có cách nào…… Nhà xưởng mỗi ngày đều thua lỗ, càng chống đỡ lâu, càng mệt mỏi."

"Phấn đấu mấy năm, thật vất vả dốc sức làm ra một ít của cải, không thể đổ xuống sông xuống biển. Trước kia độc thân, thua thì tự mình chịu trách nhiệm. Hiện tại không giống nhau, tôi có vợ con, mọi việc đều phải suy nghĩ vì gia đình."

"Sau khi đóng cửa nhà xưởng, ăn mặc cần kiệm, ít nhất sẽ không đói chết. Tiếp tục gắng gượng kinh doanh, làm không tốt còn thiếu một đống nợ. Tôi lớn tuổi, chỉ mong cuộc sống an ổn."

……

Thẩm Tòng Quân càng hồi tưởng, càng cảm thấy chua xót, nôn nóng. Ông chủ thành công giữ được chính mình, đám thất nghiệp như bọn họ nên làm cái gì bây giờ? Phải biết rằng, anh tự cao tiền đồ tương lai không hạn lượng, vừa dùng toàn bộ tiền tiết kiệm trả một khoản mua chiếc xe mới! Hiện giờ tiền xe chưa trả hết, anh đã không có nguồn thu nhập.

Càng xui xẻo chính là, xe vừa rơi xuống đất đã giảm 30%. Mặc dù lập tức bán xe mới, cũng chỉ miễn cưỡng trả hết tiền mua xe, tiền tiết kiệm không thể lấy lại.

"Thời buổi như thế nào biến thành như vậy chứ……" Thẩm Tòng Quân thở dài thật sâu, lời nói tràn ngập cảm giác bất lực.

Trước khi tai nạn ập đến, bạn vĩnh viễn cảm thấy việc không liên quan đến mình. Thẳng đến lúc tai nạn phát sinh trên người mình, bạn mới biết chung quy mình chỉ là người thường, chẳng trốn nổi dòng nước lũ lịch sử.

**

Bệnh viện, bỗng nhiên vang lên tiếng khóc đau buồn, "Bác sĩ, cầu xin bác sĩ cứu đứa bé này!"

Vẻ mặt bác sĩ bị túm chặt khó xử, "Giá thuốc đã được quy định sẵn, anh không trả được tiền thuốc tôi cũng hết cách."

Trên thực tế, người bệnh sắp nghèo tới mức không trả nổi tiền thuốc men không phải con số ít. Bọn họ khóc trời trách đất, không muốn ngồi chờ chết, nhưng kết quả chung quy chỉ có thể chấp nhận sự thật.

Mọi người nói lương y như từ mẫu, bác sĩ cũng muốn giúp. Nhưng bên trên anh có cha mẹ, bên dưới có con cái, kinh tế cũng eo hẹp. Hơn nữa, anh cứu được một người, có cứu được tất cả không? Đến cuối cùng anh đành nhẫn tâm, làm bộ không nhìn thấy?

Trong lòng biết không có ai giúp đỡ, người nọ tuyệt vọng buông tay.

Bác sĩ nhanh chóng bỏ đi, trốn rất xa. Phải biết rằng, hiện giờ bác sĩ cũng là nghề nghiệp nguy hiểm. Ngày hôm qua có người bệnh không trả nổi tiền thuốc men, đau khổ cầu xin bác sĩ không có kết quả, vậy mà cầm dao chém chết người!

Bác sĩ cũng là người mà! Trong nhà cũng có già trẻ. Bệnh nhân không mua nổi thuốc, bác sĩ có cách nào không? Đâu phải trong nhà có quặng, có thể mua tất cả dược phẩm miễn phí tặng người. Nói đến cùng chính là bệnh nhân biết mình không chữa nổi, vì thế giận cá chém thớt lên người khác.

Tiếng gào khóc càng thêm thê thảm, sợ tới mức một cô bé sáu, bảy tuổi trốn sau lưng mẹ mình. Một lát sau, cô bé không nhịn được mắt trông mong ngẩng đầu nhìn mẹ, "Mẹ ơi, chúng ta không xem bệnh, về nhà được không?"

Cô gái trẻ tuổi nhẫn nại tính tình khuyên bảo, "Bé ngoan, phát sốt cần chích thuốc mới có thể khỏi hẳn."

"Nhưng mà chữa bệnh phải tốn thật nhiều tiền……" Cô bé giống như bà cụ non, vẻ mặt đau khổ phát sầu.

Người mẹ trẻ xoa gương mặt bầu bĩnh của con, cười nói, "Không sợ, mẹ có tiền."

Nói thì nói như vậy, trong lòng cô lại chua xót. Chồng mất sớm, trong nhà chỉ còn lại cô và con gái. Vì nuôi nấng con gái thành người, cô không nỡ ăn, không nỡ mặc, một khi có tiền nhàn rỗi thì tiết kiệm.

Bạn bè, đồng nghiệp đều khuyên bảo cô, phụ nữ nên đối xử tốt với chính mình một chút. Sau khi tính toán tỉ mỉ khoản cần chi, số còn lại có thể thoải mái chi tiêu, nhưng cô nhất định không chịu. Cô nghĩ thế này, trong nhà chỉ có một sức lao động, chẳng may xảy ra tình huống bất ngờ, ví dụ sinh bệnh nằm viện gì đó, không phải không đủ tiền tiêu à?!

Bởi vậy cô liều mạng tích cóp tiền, tiết kiệm tất cả phí tổn. Mà giờ phút này, thấy đám người không có tiền chữa bệnh ở bệnh viện, cô tự đáy lòng cảm thấy may mắn từ đầu đến cuối mình tiết kiệm tiền. Ngày tháng bình thường rất khổ, cũng không thể thoải mái mua mua mua, nhưng thời điểm mấu chốt, tiền tích cóp có thể cứu mạng!

**

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!