Chương 11: Lạm Phát 10

: Lạm Phát (10)

Editor: Tô

꧁LẠC CẨU TEAM꧂

______________________________

Bệnh viện ngoại ô.

Mùi máu tanh của vết thương chảy ra, mùi mồ hôi nồng nặc do mấy ngày không tắm và mùi hôi do vết thương chảy mủ hòa quyện vào nhau, ngửi đặc biệt cay mũi, gần như có thể khiến người ta ngất xỉu.

Hầu hết các nhân viên của bệnh viện đã rời đi hết, chỉ còn một y tá ở lại làm việc.

Nhưng trong điều kiện không có thuốc men, điều duy nhất cô có thể làm là cố gắng an ủi bệnh nhân.

"Cô y tá, con trai tôi bị sốt, ở đây có thuốc hạ sốt không?"Đôi mắt một người mẹ đầy hi vọng, mong chờ một phép màu.

Nhưng cô y tá chỉ có thể nở một nụ cười xin lỗi "Ở đây hết thuốc rồi, không thì cô đi chỗ khác xem thử xem?"

Người mẹ trẻ ngay lập tức trở nên chết lặng.

Cô đã chạy hầu hết các bệnh viện, chỗ nào cũng nói không có thuốc.

Y tá nhắc nhở "Đừng đến bệnh viện, đến phòng khám tư nhân xem thử.

Bệnh viện lớn một chút có thể thuốc đã dùng hết hoặc bị cướp rồi."

Người mẹ trẻ bừng tỉnh.

"Cám ơn, cám ơn." Cô vội vàng bước ra trong lúc vội vàng nói cảm ơn.

Lúc này có một người đi ngang qua vai cô, vội vàng đi tới chỗ cô y tá, vẻ mặt lo lắng mở miệng hỏi: "Ở đây có thuốc chống viêm không? Tôi bị trúng đạn, vết thương bắt đầu nhiễm trùng rồi!"

Y tá lộ ra vẻ khó xử "Không có, thuốc gì cũng không có."

Người đến sắc mặt sầu khổ, dường như rất tuyệt vọng.

Y tá quay đi không đành lòng nhìn nữa.

Tình huống hiện tại vết thương bị nhiễm trùng căn bản chỉ có thể chờ chết.

Mà nói đi nói lại, đâu chỉ có một hai người lẳng lặng chờ cái chết tới?

Người đến dè dặt mở miệng "Tôi có thể ở bệnh viện một ngày không?"

Cô chưa kịp trả lời thì đã vội hứa: "Hiện tại trên người tôi không có tiền, nhưng tôi sẽ làm việc chăm chỉ kiếm lại trong tương lai!

Y tá không khỏi cảm thấy buồn cười "Không cần phải trả tiền.

Các bệnh nhân đều tập trung ở đại sảnh lầu một, cô thích thì cứ tới đó."

"Tốt quá." Người đến lộ vẻ mặt vui mừng, chính là Tô Hàn.

Được sao? Nụ cười của y tá có chút chua xót, bây giờ người vẫn còn ở trong bệnh viện là những bệnh nhân đang chờ chết.

Người bình thường có ai rảnh rỗi tới trú tại bệnh viện đâu? Ngay cả cô, nếu không phải chẩn đoán mắc bệnh ung thư thời kỳ cuối sẽ không cam chịu nhốt bản thân ở lại bệnh viện.

Suy nghĩ của y tá xoay vòng, nhưng trên mặt chỉ nhẹ nhàng nói "Đi theo tôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!