Chương 50: (Vô Đề)

"Không… đau quá!" Mạch Khê cảm nhận được vật dưới thân hắn càng ngày càng cứng rắn, nóng rực. Từ cổ tay cũng truyền đến cơn đau khiến cô thở hắt ra.

Ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống bóng hình Mạch Khê đang bị người đàn ông âu phục chỉnh tế áp chặt lên thân cây. Chiếc váy hỗn độn làm lộ ra gần như cả thân mình cô, cực kỳ mê người nhưng lại có vẻ bất lực, tựa như con dê non mất đi khả năng phản kháng. Cô chỉ có thể để mặc người đàn ông phát tiết mà đùa bỡn trên thân thể mình.

Cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân như là có người đang đến. Trong khi đó, Lôi Dận vẫn gục đầu, cắn mút bầu ngực cô.

"Không… có người đến…cha nuôi buông ra!" Khi hắn cắn vào nụ hoa mẫn cảm trên ngực, Mạch Khê ngẩng đầu thở hổn hển, gian nan mà cầu xin hắn.

Cha nuôi của cô tuy nói trước sau lạnh lùng, tàn nhẫn nhưng chưa bao giờ tức giận như hôm nay. Thậm chí điều làm Mạch Khê càng thêm tuyệt vọng là hắn sao có thể muốn cô ngay trong vườn hoa của công viên thế này!

Lôi Dận căn bản không để ý đến cô. Thân mình trẻ trung của Mạch Khê tản ra hương thơm thanh khiết; làn da mịn màng, nõn nà khiến đàn ông nhanh chóng nảy sinh dục vọng; vòng eo thon tinh tế; lại thêm đôi bầu ngực căng tròn, ngạo nghễ… quả thực đẹp như tiên nữ giáng trần.

Hành vi của hắn tàn nhẫn, thô lỗ nhưng vẫn toát lên vẻ tao nhã, cao cao tại thượng. Hai gò má anh tuấn cùng ánh mắt sắc nhọn vừa như hưởng thụ vừa ánh lên độ hưng phấn. Đối với tiếng bước chân đang đến gần, hắn dường như chẳng thèm quan tâm.

Mạch Khê run lên.

Cha nuôi của cô là tên ma quỷ điển hình, cho nên hắn đương nhiên không tuân thủ quy tắc của nhân gian. Quy tắc đối với hắn mà nói thực sự rất buồn cười, cũng như chẳng có tác dụng gì vì hắn mới chính là người tạo ra quy tắc.

Nhưng Mạch Khê thì không giống vậy. Cô muốn trở thành ca sĩ, cô không muốn bị mọi người nhạo báng.

"Cha nuôi, tôi biết sai rồi. Về sau, về sau không có sự cho phép của ông, tôi sẽ không hát bài hát đó nữa."

"Em nói gì?" Người đàn ông từ trước ngực cô, nâng lên cặp mắt thâm thúy khiến cô không dám rời tầm mắt.

Ánh nắng vàng chiếu loang lổ trên ngực cô; hai đỉnh nhọn vì bị người đàn ông giày xéo mà càng thêm đỏ ửng; lại bởi vừa mới ra khỏi khoang miệng ấm áp của người đàn ông, chạm ngay phải luồng khí se lạnh nên khẽ run lên, tựa như còn đang khiêu khích người đàn ông đối diện.

Khuôn mặt Mạch Khê đỏ hồng lên. Cô nhanh chóng ngẩng đầu, không do dự mà nhìn vào cặp mắt lạnh lùng kia, "Tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời!"

Giọng nói của cô có chút run rẩy. Cô không nghĩ như vậy nhưng thực sự không còn sự lựa chọn nào khác. Tại đây, nếu còn tiếp tục như vậy chắc chắn sẽ bị người trong công viên đánh đồng cô với loại phụ nữ hạ tiện. Cô không thể dễ dàng tha thứ cho ánh mắt khinh thường đó.

"Sẽ nghe lời chứ?"

"Sẽ…"

Lôi Dận nghe vậy thì cười khẽ, đứng thẳng dậy. Hắn nâng tay sửa sang lại váy cho cô, mơn trớn hai má cô, lại thay cô vuốt mái tóc hỗn độn, nhẹ nhàng như là yêu thương vật cưng vừa đem đến cho hắn niềm vui.

Tiếng bước chân đã gần đến. Một đôi tình nhân trẻ đi ngang qua, ánh mắt họ nhìn thoáng qua hai người nùng tình mật ý có vẻ như người yêu dưới tán liễu. Họ không quay đầu lại nhưng nói thầm với nhau, ánh mắt cũng xẹt qua đôi phần hâm mộ. Người đàn ông kia quá mức anh tuấn, lại cùng bộ dáng nhỏ nhắn, xinh đẹp của người con gái, thực khiến người khác ngưỡng mộ.

"Thế này mới ngoan!" Lôi Dận cúi đầu hôn lên trán cô, không hề để ý đến những người đi ngang qua mình.

________________

Chiếc xe đen xa hoa chạy từ từ trên quốc lộ. Trong xe, giữa hàng ghế trước và ghế sau đã được ngăn bằng một bức vách.

"Tôi là ma quỷ sao?" Lôi Dận nhẹ nhàng lắc ly rượu trong tay, đôi mắt sắc bén nhìn về phía Mạch Khê đang ngồi lui ở một góc, giọng nói cũng lộ ra vẻ nguy hiểm không lường.

Mạch Khê lắc đầu, ánh mắt trốn tránh đi.

"Không phải sao? Ánh mắt của Khê nhi rõ ràng nói với tôi như vậy, nếu không phải như vậy sao cứ trốn tránh?" Khóe môi Lôi Dận dần cong lên.

Mạch Khê cắn môi, hai tay ôm chặt lấy hai bả vai.

"Lạnh thì lại đây, dựa vào lòng tôi!" Giọng nói Lôi Dận rất nhẹ nhàng tựa như đang nói một chuyện hết sức bình thường.

Mạch Khê chần chờ nhìn hắn một cái, "Không, tôi không lạnh." Nói rồi cô lại ngồi lui về phía cửa xe. Cô biết rõ giọng hắn càng nhẹ nhàng như vậy thì càng nguy hiểm.

Thấy cô như vậy, người đàn ông lãnh đạm nhíu mày, "Lại đây!" Giọng nói hắn vẫn nhẹ nhàng như trước.

Mạch Khê lắc đầu, "Tôi thật sự không lạnh!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!