Ban đêm, cảnh yên tĩnh sau hoa lệ, vườn hoa nhỏ trong Bạc Tuyết Bảo vẫn sáng ngời dưới ngọn đèn. Nơi đây không giống với vườn hoa Ngọc Sơn Bạc Tuyết. Nới đó là thế giới băng tuyết mênh mông vô bờ, cho dù giữa ngày hè cũng vẫn là cảnh thê lương, lạnh lẽo.
Trong vườn hoa nhỏ trồng rất nhiều loại hoa, thậm chí những loại hoa hiếm thấy thì cũng có thể tìm được trong này, mà người làm ở Bạc Tuyết Bảo thường thu thập các loại hoa này để chế ra những loại nước hoa trân quý.
Dưới ánh trăng, bóng hình hai người trên chiếc ghế nhỏ càng thêm hòa hợp, nam anh tuấn, nữ bé nhỏ, dịu dàng.
"Khê nhi, cuối cùng anh cũng cảm thấy nơi này không hợp với em." Thánh Trạch nhẹ giọng nói.
Sau đêm tiệc sinh nhật, hắn cũng không về cùng những vị khách, bởi cậu ta luôn nhận thấy một cảm giác rất quái dị.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Khê càng thêm sáng ngời, cô nhẹ nhàng cười, "Bị ba nuôi em dọa hả?"
"Dọa?"
Thánh Trạch nhún nhún vai, tuy nói chính xác cũng có đôi chút, nhưng không đến mức trước mặt người con gái mình yêu mà thừa nhận điều này, "Anh chỉ cảm thấy ba nuôi của em rất quái lạ, nhất là ánh mắt ông ta nhìn em..."
Nói tới đây, cậu ta dừng một chút, trên vầng trán nổi lên vẻ trầm tư suy nghĩ.
Mạch Khê lẳng lặng nhìn cậu ta, ánh mắt đẹp như nước chảy từng giọt, không có thúc giục, mà chỉ kiên nhẫn chờ cậu tiếp tục nói.
Thánh Trạch thấy thế thì liếm liếm môi, không giấu giếm mà nói: "Ánh mắt ông ta nhìn em như là đang nhìn một người phụ nữ vậy!"
Mạch Khê nao nao, trong lòng nhẹ nhàng lướt qua cảm giác lạ thường, nhưng rất nhanh liền biến mất...
"Thánh Trạch, em vốn là phụ nữ mà. Từ hôm nay trở đi, em là người lớn rồi, chẳng nhẽ anh còn cho rằng em là một đứa trẻ?"
Thánh Trạch thở dài, đưa tay ra khoác vai cô, sắc mặt có vẻ nghiêm trọng, "Khê nhi, em luôn rất thông mình, hẳn là em biết anh đang nói gì. Ánh mắt của ba nuôi em khi nhìn em, có đến hơn một phần là ánh mắt chiếm đoạt. Anh là đàn ông, đương nhiên hiểu được hàm ý trong ánh mắt này, đó là ánh mắt đàn ông muốn giữ lấy người phụ nữ. Tựa như là dã thú đối với con mồi, cũng là bản năng nguyên thủy muốn chiếm giữ!"
Nụ cười của Mạch Khê đọng lại bên môi, tuy rằng cô ít nhiều cảm giác cha nuôi có chút gì đó quái dị, nhưng cũng không giống như tưởng tượng của Thánh Trạch.
"Thánh Trạch, anh nói cái gì vậy? Ông ấy là ba nuôi của em, là ba đã nhận nuôi rồi nuôi em khôn lớn, sao anh lại hình dung thành ra xấu xa như vậy?"
"Khê nhi, anh thật sự lo..."
"Thánh Trạch, anh đừng nghĩ như vậy. Ông ấy là ân nhân của em, nếu như không có ông ấy, em đã không tồn tại trên đời này. Cho nên trong lòng em ba nuôi là người tốt nhất, cả đời này em sẽ tôn trọng ông ấy, báo đáp ông ấy." Mạch Khê nhẹ giọng chặn lời hắn, trên vầng trán thoáng hiện vẻ bất mãn.
Thánh Trạch vội vàng từ bỏ, thở dài, bàn tay ấm áp nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Khê lên...
"Cô bé ngốc, chỉ là anh sợ mất em thôi."
Mạch Khê nhẹ nhàng nhíu mi lại, nụ cười thản nhiên che lấp đi vẻ bất mãn, khóe môi càng cong lên, hai gò má như phiếm thêm vẻ xinh đẹp động lòng người.
Cô không nói gì, chỉ hơi chớp hàng mi còn dài, hàng mi run rẩy ấy che đi đôi con ngươi đẹp trong, nhìn như hai cánh quạt phiêu dật, đẹp không sao tả xiết. Thánh Trạch nhìn thấy dáng vẻ này thì tâm trí dao động.
"Khê nhi!"
Thánh Trạch đưa tay, nâng cái cằm nhỏ của cô lên, ép cô nhìn hắn. Giọng nói dịu dàng dưới bóng đêm có chút trầm ấm, "Biết không, trong lòng anh em là người rất quan trọng, rất quan trọng. Anh chưa từng nghĩ sẽ yêu một cô gái mười tám tuổi. Lúc em cười, lúc em suy nghĩ, lúc lo âu, khi tức giận đều làm anh mê muội. Anh không biết lại có người con gái đẹp đến vậy, đẹp đến động lòng người.
Người làm anh nhớ mong ngày đêm chỉ có em, nguyên nhân là bởi anh đã yêu em rồi, cho nên mới càng sợ mất em, hiểu chưa?"
Trong mắt Mạch Khê hơn một phần là rung động, ánh mắt trong suốt, xinh đẹp, cô nhẹ nhàng gật đầu, dịu dàng vô cùng.
Thánh Trạch mê muội nhìn cô. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô dưới ánh trăng chiếu rọi càng thêm tươi tắn. Cánh môi xinh đẹp hơi mở ra mang theo hương hoa dịu nhẹ của riêng cô. Tất cả đều mỹ miều vô cùng khiến cậu ta muốn chiếm lấy.
Trong mắt cậu ta, Mạch Khê mười tám tuổi chính là thể kết hợp của thiên sứ và ác quỷ, vẻ đẹp khiến người khác thương tiếc không thôi nhưng đồng thời cũng sinh ra ý muốn tội lỗi.
Ánh mắt của cô dần dần xảy ra biến chuyển, khi mà đôi môi của chàng trai trẻ từ từ gần sát lại cánh môi thơm ngát...
Ngay lúc môi chạm môi, trong mắt Mạch Khê thoáng xẹt qua nét xa lạ cùng kháng cự, đột nhiên đẩy cậu ta ra, hơi thở có chút dồn dập.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!