Editor: Raining🍀🍀🍀
_____________
Gặp mặt vào lúc sáng sớm, Lâm Ngả Khải bị toàn bộ cơ thể đau nhức làm tỉnh giấc, duy trì một tư thế ngủ như thể suốt cả một đêm ai cũng không thể chịu đưng được đi?
Cô muốn đứng dậy, nhưng lại phát hiện eo của cô bị anh giữ chặt ôm gắt gao. Núm vú nhạy cảm nhất lúc này vẫn còn đang bị anh ngậm trong miệng. Chỉ cần cô di chuyển một chút, anh lại càng mút chặt hơn, trong miệng từng chút từng chút một hút chặt lấy đầu núm nhất quyết không cho cô rời đi.
Kiểu hành động bảo vệ này khiến Lâm Ngả Khải bất lực, nhẹ đẩy vai anh hai lần: "Dậy dậy đi".
Kỷ Lăng Giang "ưm" nửa mở mở mắt nhìn cô. Đôi đồng tử màu xanh phản chiếu vào lung linh sáng rực như một viên đá quý.
Lâm Khả Ngải cười cười đối mặt với anh: "Buông tay ra... Còn có miệng... Em muốn rời giường."
Người đàn ông của cô, ngay cả khi vừa thức dậy bộ dáng lôi thôi như vậy vẫn thật quyến rũ mê người, làm sao cô có thể không rung động trái tim yêu anh được chứ.
Sau khi nhận được mệnh lệnh của vợ yêu, Kỷ Lăng Giang quyết đoán buông lỏng cánh tay ra, mạnh mẽ nhấm nháp hút mạnh núm vú ở trong miệng vài cái mới lưu luyến không rời nhả ra. Hồng nhụy non mềm mịn bị nước bọt của anh hút đến sáng lên, làm người khác nhìn vào ngay lập tức muốn cắn một ngụm nuốt vào.
"Vẫn còn sớm, anh có thể ngủ thêm một lát nữa." Lâm Khả Ngải vỗ nhẹ vào mặt anh.
Đồng hồ sinh học của cô luôn luôn đúng giờ, đúng 6 giờ sáng cô sẽ thức dậy, trừ khi buổi tối bị làm quá sức không ngủ đủ giấc buổi sáng mới không thể rời giường.
Sau khi nói xong cô quay người xuống chiếc giường, khỏa thân không mảnh vải che thân bước đến tủ quần áo.
Kỷ Lăng Giang mắt nhìn theo cô. Cặp vú lớn đung đưa theo mỗi bước chân cô đi tạo nên tầng tầng lớp lớp sóng nhũ. Cặp mông trắng vẽ một hình dáng tuyệt đẹp trong không trung, mọi cử chỉ giơ tay nhấc chân đều mang vẻ mê hoặc quyến rũ, có thể làm cho anh chỉ cần nhìn thôi đã dựng đứng trướng đau trên đời này cũng chỉ có cô mà thôi.
Lúc thức dậy cô không chú ý, đến lúc mặc quần áo mới phát hiện trên ngực đầy những dấu vết bị chà đạp.
Lâm Khả Ngải dùng ngón tay mơn trớn, ngực truyền đến cảm giác đau đớn ngứa ran nhè nhẹ. Làn da của cô vốn rất mịn màng, trắng nõn, chỉ cần xoa niết nhẹ nó thôi đã có thể để lại dấu vết xanh tím. Nhưng may mắn thay, chỉ có dấu hôn quanh vú, phần cổ vẫn là một màu trắng tinh, bằng không hôm nay cô ngay cả váy cũng không thể mặc.
"Không ngủ được, anh cũng muốn dậy." Ngọn lửa vốn đã bị dập tắt đêm qua, hôm nay vừa mới sáng sớm lại nhìn thấy cơ thể trần trụi cùng động tác tự sờ ngực của cô làm anh dục hỏa đầy mình không có chỗ phát tiết, làm sao còn có thể ngủ được nữa.
Lâm Ngả Khải không biết những suy nghĩ trong lòng anh, mà dù có biết cô chắc chắn sẽ không thể an ủi ham muốn của anh. Chuyện đưa con cừu vào miệng sói cô có ngốc đi chăng nữa cũng sẽ không làm điều đó.
"Vậy anh đổi ga trải giường đi, em đi chuẩn bị bữa sáng."
"Tuân lệnh." Kỷ Lăng Giang thanh âm buồn buồn nói.
Hai người hiện đang sống trong một căn hộ cao cấp. Sự phân công công việc nhà chính là quần áo giao cho máy giặt, cô nấu ăn anh rửa bát. Ai rảnh rỗi thì lau sàn nhà.
Họ đều không thích lãnh thổ của mình bị người khác xâm lấn, vì vậy họ không thuê người giúp việc nào cả. Việc nhà tự nhiên đòi hỏi cả hai người đều phải làm. Kiểu phân phối này chưa bao giờ bị phản đối, vì vậy cho đến nay cả hai vẫn chưa có sự bất đồng hay tranh cãi nào về vấn đề này.
Hai giờ sau, Kỷ Lăng Giang rửa bát xong kéo xuống đất lau nhà xong mới tiến đến trước mặt Lâm Khả Ngải yêu cầu khen thưởng.
Lâm Khả Ngải thưởng cho anh một nụ hôn sâu. Anh đảo khách thành chủ nhanh chóng hút lấy đầu lưỡi trêu chọc cô, tận lực đoạt lấy hết vị ngọt trong miệng nuốt vào bụng không để dư ra chút nào.
Sân bay quốc tế thành phố G.
Mặc dù không có ánh nắng mặt trời, nhưng sức nóng trong không khí vẫn khiến Lâm Khả Ngải buồn chán, cô là một người rất sợ nóng, đôi mắt to khép hờ, biểu cảm lười biếng giống như một con mèo chọc người yêu mến Kỷ Lăng Giang không thể chờ đợi được muốn một ngụm nuốt lấy cô.
Mãi cho đến khi nhìn thấy một mỹ nhân phương Tây mặc một chiếc váy màu tím, Lâm Khả Ngải mới đứng thẳng thân mình, tập trung nhìn vào người phụ nữ xinh đẹp mặc chiếc váy màu tím nhạt dáng người cao gầy khoảng 1m80, làn da khác với màu trắng nõn nói chung là một màu trắng rất độc đáo.
Một đầu tóc vàng xoăn rối tung trên vai, vẻ quyến rũ không gì sánh được. Cặp mắt xanh lam kia quả thực giống hệt ông xã nhà mình. Ngũ quan chỉ giống nhau một cách mơ hồ.
Nghe chồng nói mẹ anh năm nay khoảng 50 tuổi, nhưng giờ dường như nói chỉ có 30 người cũng có người tin.
Louise tuyệt đối là khí chất của nữ vương, bà ngẩng đầu mỉm cười nói: "Hello, Tiểu khả ái, con nên gọi mẹ là gì?"
Lâm Khả Ngải, ngốc nghếch sững sờ chớp chớp mặt mỉm cười ngọt ngào gọi:" Mẹ Louise"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!