Chương 12: Nhập từ phía sau [Cao H]

Editor: Tieuyentu123

Beta: Raining 🍀🍀🍀

____________

Bên trong mỗi một nếp uốn đều phù hợp với thân gậy như vậy, thân mật giống như hai đứa trẻ dính liền nhau, như thể hai người nên là bạn đời. Từ thích hợp này sinh ra, tồn tại là vì bọn họ.

Lâm Khả Ngải cũng cực kỳ yêu người đàn ông này. Khi người đàn ông này ôm ấp yêu thương cô, cô cảm thấy hai người bọn họ hoàn toàn thuộc về nhau.

"Yêu anh... Rất yêu anh... ừm..."

Mặc dù tâm trí đã trở nên hỗn loạn, nhưng cô biết mình đang làm gì, nhẹ nhàng gắn bó nói với anh tình yêu của mình.

"Bảo bối... Bảo bối của anh, ngoan ngoãn nằm dưới người ông xã mà cảm nhận." Kỷ Lăng Giang hôn nhẹ lên khóe miệng, thương tiếc nói với cô.

côn th*t mạnh mẽ va chạm vào huyệt nhỏ Lâm Khả Ngải, cự vật ra vào kéo theo da thịt đỏ tươi, vật thô to lấp đầy trong động nhỏ khít chặt nhẹ nhàng an ủi cảm giác khô nóng và khó chịu trong cơ thể của cô.

Bàn tay ấm áp trên dưới mơn trớn điểm nhạy cảm, đôi môi gợi cảm hôn lên từng tấc da thịt, tôn thờ cô bằng tình yêu cùng tâm hồn chân thành tín nhiệm nhất.

Lâm Khả Ngải bị anh âu yếm lấy lòng, hết mình chìm trong dục vọng: "Muốn... ông xã ~ muốn... Ô ô... Em là của anh..."

Ánh mắt chứa đầy mị lực kiều mỹ động lòng người, lại hàm chứa đam mê vô hạn.

Một món ăn hấp dẫn lòng người như vậy, Kỷ Lăng Giang đương nhiên sẽ không bỏ qua. côn th*t dùng sức va chạm vào nơi sâu nhất trong hoa huy*t. Chiếc giường đôi siêu chất lượng rung động dưới chuyển động của hai người.

Lâm Khả Ngải như là đang lơ lửng trên biển, tất cả hành động này khiến cô không khỏi lo sợ: "Không được... Đừng mà... Quá nhanh... côn th*t quá thô..."

Nhỏ giọng nức nở, trong cơ thể vừa sảng khoái lại vừa đau đớn. Dục vọng mạnh mẽ hơn bao giờ hết nên cô không biết làm sao bây giờ.

Ra ra vào vào khoảng chục cái nữa, Kỷ Lăng Giang cảm thấy có một dòng chất lỏng giống như muốn bứt phát phun trào ra ngoài. Cơ thể càng căng chặt cố nén lại xúc cảm tuôn trào muốn cùng cô cao trào. Anh lấy lại bình tĩnh, không ngừng cố gắng đâm sâu vào rồi mới ngưng lại.

Từng đợt, từng đợt khoái cảm kéo đến, Lâm Khả Ngải bị làm cho dục tiên dục tử, cả người giống như bị vớt từ dưới nước lên, ướt đẫm, không biết là mồ hôi hay ái dịch.

Bộ ngực sữa mềm yếu bám vào cánh tay mạnh mẽ của anh, móng tay dài xẹt qua cơ bắp rắn chắc để lại hai vệt đỏ.

Kỷ Lăng Giang không hề cảm thấy đau đớn chút nào, sự chú ý của anh đều dành cho người phụ nữ anh vừa yêu vừa thương xót vừa thoải mái dưới người.

Anh còn phải chịu đựng ngăn lại cảm giác muốn bắn, căn bản không thể chú ý đến chút đau đớn kia.

"Huyệt hút thật chặt, tiếng rên thật lẳng lơ, ông xã mới là người sắp chết mất, chết trong huyệt nhỏ của bảo bối."

Kỷ Lăng Giang giật nhẹ khóe miệng nói. Lại mạnh mẽ tiến lên, va chạm khoảng trăm cái nữa, giọng nói quyến rũ thét chói tai truyền vào tai Kỷ Lăng Giang: "A!! Tới rồi! Không được... Ô ô... Tới rồi..."

Nói xong bắn ra, ngay lập tức đạt đến đỉnh cao nhất. Trong đầu cô hiện lên vô vàn cảnh vật, thoải mái đến mức không nói nên lời chỉ có thể run rẩy thân mình hưởng thụ dư vị còn lại.

Cao trào qua đi, dáng vẻ kia thật sự rất tuyệt mỹ ở trong mắt Kỷ Lăng Giang. Khuôn mặt nhỏ hồng hào giống như quả táo, làn da trắng nõn lộ ra một vòng đỏ ửng, biểu cảm lười biếng đang trong trạng thái hưởng thụ. Nếu có móng vuốt, chỉ sợ là muốn liếm thử một chút.

"Bảo bối... Ông xã còn chưa có bắn ra đâu..." Kỷ Lăng Giang cười khẽ, nói từng từ một ở bên tai cô.

Lâm Khả Ngải chớp chớp mắt, ngốc nghếch mà nhìn anh, biểu tình hoàn toàn không biết gì, qua vài giây mới hồi phục tinh thần, lại nghĩ thầm, mặc dù người đàn ông nhà mình ngày thường vừa nhìn thấy cô chính là dáng vẻ không thể tự chủ được nhưng khi lên giường sức bền bỉ kia vô cùng tốt. Trên cơ bản nếu anh đã bắn một lần, lúc sau phải đợi cô cao trào ít nhất ba lần anh mới có thể lại bắn. Hôm nào ham muốn lắm có thể không ngừng làm cô cả đêm. Sáng hôm sau tỉnh dậy mệt mỏi đến không còn sức lực.

Đây cũng chính là lí do tối hôm qua Lâm Khả Ngải không cho anh chạm vào mình.

Tuy rằng xong việc cả người đau nhức không thôi, nhưng giờ phút này Lâm Khả Ngải căn bản không có nghĩ đến cảnh ngày mai, chỉ nghĩ đến giây phút sảng khoái cực điểm, lại có sự khống chế của thuốc, cô không còn suy nghĩ nhiều nữa trực tiếp phối hợp hôn anh.

"Ngoan, bảo bối nhỏ..."

Đầu lưỡi của Kỷ Lăng Giang mô tả hình dáng hoàn mĩ của môi cô. Đôi môi đỏ mọng nước, lại dính nước bọt lên sáng bóng kiều diễm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!