Trên công trường, những người đội mũ bảo hộ màu đỏ, hoặc là lãnh đạo cấp hai, hoặc là nhân viên kỹ thuật, đều bị đám công nhân coi là hạng người "quan to một cấp đè chết người". Vì vậy, từ lúc người đàn ông bụng phệ đội mũ bảo hộ màu đỏ kia bắt đầu đi tới, cho đến khi ông ta hỏi Hạ An Viễn câu đó, bọn họ đều không để ý đến Hạ An Viễn.
Hiện trường im lặng một lúc lâu, đám người thô kệch không hiểu sao vị lãnh đạo này vừa đến đã hỏi đến mặt mũi của Hạ An Viễn, nhưng đã không bị thương vào mặt thì dù sao cũng là chuyện tốt.
Bọn họ nhìn theo ánh mắt của người đàn ông đội mũ bảo hộ màu đỏ kia, sau khi hỏi xong vẫn nhìn chằm chằm vào Hạ An Viễn, phát hiện ra cậu nhóc mới đến có mấy ngày này không những không trả lời lãnh đạo, mà còn ngây ngốc đứng trước mặt lãnh đạo, nhìn chằm chằm vào mặt lãnh đạo một cách bất lịch sự.
Lưu Kim Quý sốt ruột, nhỏ giọng nhắc nhở: "Nói chuyện đi chứ, lãnh đạo đang hỏi cậu kìa."
Hạ An Viễn vắt óc suy nghĩ cũng không nhớ nổi đã gặp người này ở đâu, nhưng câu hỏi của ông ta có mục đích quá rõ ràng, khiến Hạ An Viễn không khỏi cảnh giác.
"Hạ An Viễn." Anh mấp máy môi.
Người đàn ông đội mũ bảo hộ màu đỏ đợi anh trả lời xong, gật gật đầu, chỉ vào vết thương trên cổ anh, lại cười nói: "Mau đến bệnh viện xem sao đi, trời nóng thế này, nhiễm trùng để lại sẹo thì không tốt đâu."
Vì sự cố bất ngờ, mọi người cũng không tiện tiếp tục xem náo nhiệt nhà Vương Nhị nữa, để lại không gian cho bọn họ, túm năm tụm ba ồn ào rủ nhau ra ngoài công trường ăn cơm.
Lưu Kim Quý kéo Hầu Quân đi theo sau Hạ An Viễn, miệng không ngừng lải nhải: "Tôi nói mấy người trẻ tuổi bây giờ, thật là không hiểu chuyện đời, An Viễn này, lãnh đạo hỏi han cậu là quan tâm cậu, cậu thì hay rồi, mặt mũi nhăn nhó."
Nói xong, ông ta lại chỉ vào trán Hầu Quân, vẻ mặt bất lực: "Cậu cũng vậy, gặp anh Phúc cũng không chào hỏi, chúng ta làm công việc chân tay, không giống bọn họ, lỡ như có chuyện gì đắc tội với bọn họ, đến lúc đó đuổi việc thì làm sao?"
Hạ An Viễn vặn khăn mặt lau sạch vết máu trên mặt và tay, vốn định thay quần áo rồi đến bệnh viện thăm Hạ Lệ, nhưng nhìn thấy vết thương trên cổ trong gương thoạt nhìn có vẻ đáng sợ, anh lại thôi.
"Anh Lưu nói đúng." Hạ An Viễn vừa giặt khăn mặt vừa đồng ý, "Hầu Quân, cậu nên nghe lời chú cậu nhiều hơn, sẽ không thiệt thòi đâu."
Hầu Quân vốn đang cau mày nhìn chằm chằm vào động tác của Hạ An Viễn, nghe vậy lập tức nổi giận, sải bước đi tới trước mặt Hạ An Viễn: "Hạ An Viễn, anh nói ai đấy! Liên quan gì đến tôi hả!"
Thấy hai mắt hắn như muốn lồi ra ngoài, Hạ An Viễn không nhịn được cười, gật đầu qua loa: "Được rồi, được rồi, tôi nói tôi, nhóc con đừng có suốt ngày nói tục, ảnh hưởng không tốt, chú cậu còn ở đây này."
Không biết câu nói này của Hạ An Viễn đã chọc giận Hầu Quân chỗ nào, mặt hắn "xoẹt" một cái đỏ bừng, một lúc sau mới phản bác lại một cách không cam lòng: "Ai là nhóc con hả! Anh mới là nhóc con ấy!"
"Được rồi, được rồi," Lưu Kim Quý ném cho Hạ An Viễn một điếu thuốc, "An Viễn, hay là cậu đến bệnh viện xem vết thương đi, trông đáng sợ quá."
Hạ An Viễn đưa tay nhận lấy điếu thuốc, liếc nhìn vết thương trong gương, máu đã ngừng chảy: "Thôi, chỉ là vết thương ngoài da, tốn tiền vô ích làm gì, anh Lưu, anh có cồn i
-ốt gì không, bôi một chút là được rồi."
"Có, có, có, Hầu Quân, trong ngăn kéo bên tay phải cậu đấy."
Hạ An Viễn lấy bật lửa ra châm thuốc, thuốc lá mà Lưu Kim Quý thường hút có giá từ mười đến hai mươi tệ một bao, hôm nay chắc tâm trạng tốt nên đưa cho anh một điếu hai mươi mốt tệ, ngon hơn nhiều so với loại anh thường hút.
Anh nhìn Hầu Quân đang lục tung ngăn kéo, bóng lưng gầy gò ướt đẫm mồ hôi, thầm nghĩ, Hầu Quân còn nhỏ như vậy đã phải ra ngoài làm công nhân, vậy mà không nghiện thuốc lá, tốt thật, tiết kiệm được một khoản.
"Để tôi."
Hạ An Viễn đưa tay ra định nhận lấy lọ cồn i
-ốt trong tay Hầu Quân, nhưng Hầu Quân không chịu đưa, lại lấy thêm một chiếc tăm bông: "Anh không tự bôi được đâu, để tôi làm cho."
Hạ An Viễn nghĩ ngợi, tự mình soi gương bôi thuốc quả thực hơi khó khăn, bèn đồng ý, tiện tay kéo một chiếc ghế qua ngồi xuống, dựa lưng vào ghế, ngẩng cằm lên, để lộ phần cổ bị thương.
"Hạ An Viễn, đau thì anh kêu lên nhé." Hầu Quân đổ cồn i
-ốt ra tăm bông, đang định bôi lên thì đột nhiên buột miệng nói.
"Bôi đi, tôi không đau." Hạ An Viễn cười với hắn, "Lát nữa tôi mời hai người đi ăn cơm ở nhà ăn."
"Thôi đi, cơm nhà ăn chó còn chê." Hầu Quân né tránh ánh mắt của Hạ An Viễn, d** tai đỏ bừng, im lặng vài giây mới lại giơ tay định sát trùng.
Tuy nói đàn ông con trai bị thương chút đỉnh là chuyện bình thường, nhưng sau khi nhìn rõ vết thương do dao cứa của Hạ An Viễn, Hầu Quân không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!