Chương 49: “Anh thật sự rất yêu em.”

Hạ An Viễn dọn dẹp xong nhà bếp, ngẩng đầu lên liền thấy ánh sáng le lói nơi rìa mây.

Anh che mắt, ánh nắng ban mai mùa hè thật chói chang, tựa như đứa trẻ tràn đầy sức sống, năng lượng dồi dào, dùng mãi không hết.

Anh bước ra ngoài, cả căn nhà cũng sáng bừng, ánh sáng chan hòa đến mức tuyệt vời. Hạ An Viễn đứng bên ban công, cảm nhận được cái nóng đã bắt đầu oi ả, nhưng lòng lại chùng xuống.

Kỷ Trì có nhận ra hương vị đó không?

Nhìn nét mặt hắn, Hạ An Viễn không thấy được bất kỳ phản hồi nào. Thậm chí hắn chỉ gắp một đũa, giây tiếp theo đã nghe điện thoại, uống vội vài ngụm cháo rồi ra khỏi cửa.

Trong nhà quá yên tĩnh, đến mức Hạ An Viễn có thể nghe thấy cả tiếng thở của mình. Như để chứng minh không gian anh đang ở là có thật, thỉnh thoảng có vài tiếng chim hót vọng vào từ ngoài cửa sổ. Hạ An Viễn nhìn xuống dưới lầu, thảm thực vật xanh um tùm, chẳng còn thấy bóng dáng của những chú chim đâu nữa.

Anh không phải không nhớ lời cảnh báo của Kỷ Trì, nhưng đôi khi con người ta chính là như vậy, khi sự bốc đồng lấn át lý trí, liền sẽ làm ra những chuyện ngay cả bản thân cũng khó lòng lý giải.

Cho đến bây giờ, anh vẫn không biết mình rốt cuộc là xuất phát từ mục đích gì, mà lại nảy sinh ý định muốn mua quẩy ở quán đó cho Kỷ Trì – Anh không thể nào cho rằng chỉ vài chiếc quẩy là có thể cầu xin được sự tha thứ của hắn – Sự đã rồi, Kỷ Trì có tha thứ hay không, thì có ích gì nữa chứ.

Nhưng anh vẫn cứ đi.

Qua nhiều năm như vậy, anh thậm chí còn không biết quán ven đường đó có còn ở đó hay không, đến cả thời gian cũng quên xem. Lúc ra khỏi nhà trời còn tối om, ở trạm xe buýt đợi rất lâu, mới đợi được chuyến xe sớm đầu tiên. Tuyến đường đến khu phố cổ đó không thay đổi, nhưng phong cảnh dọc đường dường như đã đảo lộn. Khi xuống xe nhìn thấy công trường đang được xây dựng, lòng Hạ An Viễn chợt lạnh đi một nửa.

Hỏi thăm bảy tám người, cuối cùng mới biết được, quán ăn sáng đó đã được con trai của chủ quán kế thừa, nâng cấp thành cửa hàng ăn sáng, mở ngay trên con phố bên cạnh.

Có lẽ là quán đó đã thay đổi hương vị, Kỷ Trì không nếm ra được.

Hạ An Viễn đi đến kết luận này, không biết nên thất vọng hay nên may mắn. Thật ra như vậy cũng tốt, nếu Kỷ Trì thực sự phát hiện ra đó là quán đó, hắn sẽ nghĩ gì về mình? Chắc chắn sẽ thấy anh thật hèn mọn đúng không? Hoặc sẽ cảm thấy, bộ dạng anh cố gắng dùng tình nghĩa thời thơ ấu đã phụ bạc người ta để cầu xin sự thương hại thật nực cười đúng không?

Hạ An Viễn đứng trên ban công đến khi chân tê cứng, mới trở lại phòng khách ngồi xuống. Lúc trông tiệm tạp hóa ở huyện Lâm, anh thường nhàn rỗi như vậy, đều dùng việc ngẩn người và ngủ để giết thời gian. Nhưng đêm qua thức trắng, vậy mà anh không hề thấy buồn ngủ. Đôi mắt mệt mỏi nhìn chằm chằm vào hoa văn trên gạch lát nền, đến khi thấy chua xót mới dời mắt, cầm điều khiển từ xa đặt trên bàn trà, bật tivi lên.

Quá yên tĩnh, tĩnh lặng đến mức khiến anh hoảng sợ, anh buộc phải tạo ra một chút âm thanh, bật tivi là lựa chọn tốt nhất.

Màn hình tivi sáng lên, đầu tiên hiển thị logo của hãng tivi, ba giây sau, tự động tiếp tục phát giao diện bộ phim mà người dùng chưa xem hết lần trước.

Hạ An Viễn ngẩng lên, nhưng ngay lập tức sững sờ, bốn mắt nhìn nhau với một Hạ An Viễn trẻ tuổi khác trên màn hình.

Hạ An Viễn trên màn hình chớp mắt, như mới sực nhớ ra, ngượng ngùng cúi đầu: "Đừng quay nữa."

Lúc đó anh còn chưa biết hút thuốc, giọng nói so với bây giờ non nớt hơn rất nhiều. Hạ An Viễn chú ý thấy mình đang mặc một chiếc áo khoác dày màu đen đã giặt đến bạc màu, anh có ấn tượng, chiếc áo khoác này là Hạ Lệ mua cho anh, thời cấp ba anh mặc rất thường xuyên.

Quay lúc nào vậy? Mùa đông? Anh cố gắng nhớ lại, khoảnh khắc tiếp theo, người trong phim đã cho anh câu trả lời.

"Sao lại không quay?" Giọng nói trầm thấp của Kỷ Trì mang theo chút ý cười, hắn ở ngay phía sau thiết bị quay phim, vì vậy giọng nói được ghi lại to hơn rất nhiều, xuyên qua loa, như đang rung động trên trái tim Hạ An Viễn.

"Xấu."

"Xấu chỗ nào, đẹp chết đi được," Kỷ Trì kéo ống kính lại gần, khuôn mặt của Hạ An Viễn chiếm gần hết màn hình, "Đẹp trai chết mất."

Hạ An Viễn cúi đầu, ánh mắt hơi lảng tránh, muốn đeo kính, ống kính rung lên, một bàn tay đẹp đẽ đưa ra ngăn cản động tác của Hạ An Viễn, "Chúc mừng anh vừa tỏ tình thành công, có thể thưởng cho anh nhìn thêm hai cái không?"

Hai Hạ An Viễn trong và ngoài màn hình đồng thời nín thở.

Đây lại là… đoạn phim quay ngày anh đồng ý lời tỏ tình của Kỷ Trì sao?!

Bàn tay Hạ An Viễn nắm điều khiển từ xa bắt đầu run lên, cả người cũng run, ánh mặt trời chiếu trên người anh, nhưng cảm giác lại như dung nham, thiêu đốt làm xương thịt anh mục ruỗng tan chảy. Anh đau khắp người, nhưng anh không thể cử động, chỉ có thể trân trối nhìn tivi, để hồi ức trùng khớp vô hạn với hình ảnh trên màn hình.

Hạ An Viễn trẻ tuổi kia động đậy trước, anh nhét kính vào túi, khóe miệng nở nụ cười rất nhẹ: "Vậy thì nhìn thêm hai cái nữa, em đếm ngược nhé."

Kỷ Trì lập tức nói: "Hai cái không đủ, nhìn không đủ," Hóa ra lúc đó hắn cũng sẽ làm nũng như vậy sao, "Xem như anh vất vả lắm mới theo đuổi được Tiểu Viễn nhà chúng ta, nể tình đó thì cho anh thêm chút đi."

Nụ cười của Hạ An Viễn sâu hơn, anh ngẩng lên, nhìn chằm chằm vào màn hình, thực ra là đang nhìn người đứng sau ống kính, khóe mắt từ từ cong xuống, dường như vẫn còn nước mắt chưa khô: "Cho thêm cũng được, không quay nữa được không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!