Liêu Vĩnh Nam vỗ vai Hạ An Viễn, mở cửa, Kỷ Trì vừa hay đi tới cửa phòng ngủ phụ.
"Kỷ tổng." Liêu Vĩnh Nam chào hắn một cách thân mật. "An Viễn đã tỉnh, không có vấn đề gì lớn, vậy tôi về trước nhé. Ngày mai tôi chính thức đi làm, có việc gì đừng gọi trực tiếp, nhắn WeChat."
Kỷ Trì gật đầu, Liêu Vĩnh Nam quay người, nhìn Hạ An Viễn một lúc, nở nụ cười khó đoán ý nghĩa. Y giơ tay, ra hiệu tạm biệt với Hạ An Viễn, trước khi đi còn dừng lại, ghé tai Kỷ Trì nói nhỏ: "À đúng rồi, cái đó… cậu ấy vừa mới khỏe lại, anh đừng hành hạ người ta quá, dạo này giữ gìn một chút."
Kỷ Trì vẫn gật đầu, mặt không cảm xúc, hắn vẫn đứng ở cửa phòng ngủ, nhìn Hạ An Viễn một cách lãnh đạm.
Đợi đến khi Liêu Vĩnh Nam đi rồi, trong phòng chỉ còn hai người, Hạ An Viễn không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác. Tiếng gió, tiếng mưa, tiếng cửa sổ, tiếng thở, tiếng máu chảy, tiếng tim đập, tất cả đều biến mất, tất cả đều không thấy. Anh cũng nhìn Kỷ Trì, nhìn khuôn mặt đã thay đổi và chưa thay đổi sau tám năm dài đằng đẵng, xuyên qua giấc mộng miên man.
Anh cảm thấy nghẹt thở, hốc mắt dường như cay xè vì thiếu oxy, có thứ cảm xúc như dung nham, theo sự chuyển động của vỏ trái đất tràn ra miệng núi lửa, cuồn cuộn, muốn nuốt chửng cả trời đất.
Anh không thể cưỡng lại việc nhìn về phía đôi môi kia. Liêu Vĩnh Nam vừa rời đi, Kỷ Trì vừa xuất hiện, cảnh tượng trong mơ liền lập tức được phát lại, dường như vẫn còn hiện rõ trước mắt. Rõ ràng bọn họ cách xa nhau như vậy, nhưng trong khoảnh khắc nhìn nhau này lại khiến Hạ An Viễn trở về quá khứ. Chính sự mê hoặc của giấc mơ đã khiến hơi ấm bao bọc lấy anh, đôi môi kia mềm mại ngọt ngào, như kẹo, không một kẻ nghèo khó nào có thể cưỡng lại sự cám dỗ của kẹo, vị ngọt ngào mới mẻ đó, chỉ cần nếm thử một lần, sẽ nhớ mãi cả đời.
Trong ánh mắt gần như đờ đẫn, Kỷ Trì là người đầu tiên cử động. Hắn tiến lại gần giường, lấy ra một chiếc điện thoại mới, đưa cho Hạ An Viễn. Hạ An Viễn lại ngẩn người, không biết phản ứng thế nào. Thật lòng mà nói, anh vẫn chưa kịp phân biệt hai Kỷ Trì, cảnh trong mơ quá chân thực, gần như không phải mơ, giống như anh đã xuyên không về quá khứ, sống lại một đời, đến nỗi anh vẫn là Hạ An Viễn của ngày xưa.
Anh lại nhận được một chiếc điện thoại mới, lại nghe Kỷ Trì nói câu: "Cầm lấy."
Nhưng giọng điệu lại trưởng thành và lạnh lùng.
Hạ An Viễn rùng mình, hoàn hồn. Đây không phải là Kỷ Trì trong mơ.
Anh không còn cứng đầu như trước, chút đồ nhỏ nhặt cũng xấu hổ không dám nhận. Lần này anh không để Kỷ Trì đợi lâu, đưa hai tay ra đón lấy chiếc điện thoại, ngẩng đầu lên nở một nụ cười ngoan ngoãn khi nhận được quà với Kỷ Trì: "Cảm ơn Kỷ tổng."
Kỷ Trì không có bất kỳ phản ứng nào với nụ cười này của anh, hắn hờ hững liếc nhìn Hạ An Viễn một cái, rồi quay người đi ra ngoài.
Hạ An Viễn nhìn theo bóng lưng hắn, vẫn giữ tư thế đó ngồi trên giường, anh cầm chiếc điện thoại, là iPhone đời mới nhất, so với cái anh dùng trước đây, đúng là cho người ta cảm giác như vượt thời gian.
Mở điện thoại, không có mật khẩu, Hạ An Viễn vuốt lên vuốt xuống, lóng ngóng mày mò một hồi mới hiểu được cách sử dụng cụ thể. Bên trong đã được lắp SIM sẵn. Hạ An Viễn tìm đến danh bạ, muốn gọi điện cho Hạ Lệ trước, nhưng lại phát hiện trong danh bạ chỉ có một dãy số không có tên.
Khoảnh khắc này, giống như cảnh quay chậm trong phim được đạo diễn quay bằng đủ loại thủ pháp. Đồng tử mờ mịt của Hạ An Viễn dừng lại, nó nhận được ánh sáng phát ra từ màn hình điện thoại, ống kính chuyển cảnh rất đẹp, từ mờ dần dần tiến lên, cho đến khi không còn khoảng trống ở rìa tầm nhìn, tập trung vào dãy số Ả Rập mười một chữ số kia.
Hạ An Viễn không giỏi toán, nhưng anh lại thuộc lòng sự sắp xếp của mười một chữ số này đến mức có thể đọc ngược lại.
Chúng nằm im lìm ở đó, lạnh lùng nhìn Hạ An Viễn.
Những nét chữ màu đen ngay ngắn như nhà tù, khóa chặt ký ức tám năm, nó vậy mà lại hóa hình trong khe hở thời không, hóa thành bóng tối mờ ám sền sệt, hóa thành tứ chi khó tả, hóa thành quái thai toàn thân là mắt, cách một hàng rào sắt gỉ sét, bằng tư thế im lặng, truyền tải một lời tố cáo ngầm.
Lời tố cáo này có viền chữ tròn trịa, nhưng lại sắc bén như dao, cứa vào tim Hạ An Viễn dọc theo tầm nhìn. Anh sững sờ một lúc, đột nhiên ôm lấy lồng ngực trái, thứ gì đó treo lơ lửng ở đó đau đớn co rút lại. Phản ứng dữ dội bất ngờ này khiến cơ thể không chịu nổi, sự thiếu oxy mất kiểm soát, hơi thở khó khăn cũng mất kiểm soát, anh há miệng, cơ thể không ngừng run rẩy trong phản xạ bản năng điên cuồng hấp thụ oxy, vị đắng khô khốc tràn đến tận cuống họng.
Đau đớn như vậy, khổ sở như vậy, nhưng Hạ An Viễn không chịu buông điện thoại, anh nhìn chằm chằm vào dãy số đó, như tự hành hạ, như liều mạng, anh không cần đọc, chỉ cần liếc mắt một cái, trong đầu tự nhiên có lời dẫn chương trình phát đi phát lại, muốn dừng cũng không dừng lại được.
Tiếng bước chân bên ngoài cửa ngày càng gần, Hạ An Viễn không nghe thấy, anh cảm thấy mình dường như là một con tôm sắp chết vì khát nước, chưa bao giờ trong đời có lúc nào như giây phút này, cần phải cố gắng hít thở từng hơi như vậy.
Giây tiếp theo, cảm giác buồn nôn ập đến, Hạ An Viễn đột nhiên đứng dậy, anh lảo đảo lao vào nhà vệ sinh, đầu đập vào gạch men cũng mặc kệ, anh gần như quỳ sụp xuống đất, một tay ôm chặt dạ dày đang co rút đau đớn, một tay vịn bồn cầu. Nôn khan từng đợt, không biết nôn bao lâu, dưới tác dụng sự mất kiểm soát to lớn này, anh nhìn chằm chằm vào nước trong bồn cầu với đôi mắt rưng rưng, sợ hãi mình sẽ nôn ra hết ngũ tạng lục phủ từ cổ họng nhỏ hẹp kia.
Cả thế giới như đảo lộn.
Hơn một tuần không ăn uống, ngoài cảm xúc tích tụ trong cổ họng, Hạ An Viễn không nôn ra được thứ gì. Anh thở hổn hển, hai chân quỳ mỏi nhừ không còn sức chống đỡ, như cá chết nằm sõng soài trên nền gạch men trơn trượt, nhưng tay vẫn không chịu buông, như thể nắm chặt mép bồn cầu là có thể giữ chặt chút tôn nghiêm cuối cùng còn sót lại của mình trong khoảnh khắc này.
"Nôn xong thoải mái hơn chưa?"
Giọng nói của Kỷ Trì nghe khàn hơn bình thường một chút, theo kinh nghiệm của Hạ An Viễn phán đoán, hút thuốc quá nhiều trong thời gian ngắn sẽ dẫn đến tình trạng này.
Anh nghiêng đầu, che mặt, đặt trán lên mu bàn tay, anh nghe thấy giọng nói của mình, vì cổ họng dùng sức quá nhiều, còn khàn hơn cả Kỷ Trì: "Kỷ tổng, anh ra ngoài trước đi, ở đây bẩn lắm, tôi dọn dẹp xong sẽ ra."
Không khí yên lặng vài giây, sau đó, anh nghe thấy tiếng bước chân của Kỷ Trì, nhưng không phải đi ra ngoài.
Hắn đứng sau lưng anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!