Chương 42: Tôi là người tình của Kỷ Trì

Những hạt mưa bị gió thổi xiên, gõ lên cửa sổ những tiếng động khe khẽ.

Căn phòng ngột ngạt, là cảm giác đặc trưng của những ngày mưa mùa hè. Bật điều hòa thì lạnh, không bật thì lại toát mồ hôi. Mối quan hệ thân mật cũng giống như thời tiết, lúc nóng lúc lạnh, nhưng phần lớn thời gian đều giống như ngày mưa ngột ngạt này, khiến người ta dù ở dưới mái hiên, cũng vẫn đứng ngồi không yên.

Hạ An Viễn đột nhiên mở mắt, tầm nhìn mờ mịt khiến anh không thể ngay lập tức nhận ra hình dạng đèn trần.

Anh dường như vẫn còn say, say bởi mùi rượu thoang thoảng giữa môi lưỡi Kỷ Trì. Cảm giác tê dại lan từ xương cụt lên đến tận cùng dây thần kinh não, sự quấn quýt mềm mại ấm áp, và mùi hương quen thuộc dễ chịu trên người Kỷ Trì, dường như vẫn chưa rời khỏi cảm giác của Hạ An Viễn, khiến tim anh đập loạn xạ.

Anh thở hổn hển hai hơi, hít vào mùi ẩm ướt trong không khí, sau đó cảm nhận được mồ hôi mỏng trên người, nhiệt độ ngột ngạt trong phòng và tiếng xào xạc mơ hồ từ bên ngoài cửa sổ.

Mưa to rồi.

Anh khó khăn nghiêng đầu, vừa cử động, mới phát hiện toàn thân cơ bắp đã đau nhức đến mức khó dùng sức, tiếng r*n r* yếu ớt không tự chủ được phát ra từ cổ họng.

"Tỉnh rồi?"

Người đàn ông mặc áo blouse trắng ngồi trên ban công quay đầu nhìn anh, ngược sáng, trong phòng lại âm u, Hạ An Viễn không nhìn rõ biểu cảm của y, chỉ cảm thấy giọng nói có chút quen thuộc, ngữ điệu nhàn nhạt.

Y đứng dậy, thân hình cao ráo duỗi ra, chậm rãi đi đến trước mặt Hạ An Viễn, đưa tay sờ trán anh: "Không sốt nữa, dậy uống chút nước đi?"

Bàn tay ấy rất mát lạnh, là bàn tay thường xuyên làm những công việc tỉ mỉ, Hạ An Viễn bị cái chạm này làm cho tỉnh táo hơn nhiều, có cảm giác như đột ngột bước ra khỏi suối nước nóng. Anh chớp chớp đôi mắt sưng húp, giọng khàn khàn yếu ớt: "Bác sĩ Liêu."

"Ừm." Liêu Vĩnh Nam rót một cốc nước ấm. "Uống đi."

Hạ An Viễn chống người dậy, nhận cốc nước, cảm ơn y, nhưng không vội uống, ngón tay nắm lấy cốc thủy tinh, ngẩn ngơ hấp thụ hơi ấm từ cốc nước.

Liêu Vĩnh Nam ngồi xuống cạnh giường anh, tư thế khá thoải mái, không giống như lúc ở bệnh viện, anh ta hỏi Hạ An Viễn: "Đói không?"

Hạ An Viễn phản ứng có chút chậm chạp, lắc đầu.

Liêu Vĩnh Nam mỉm cười, nụ cười này không thể hiện được cảm xúc của y, chỉ là một người trưởng thành đang lịch sự thể hiện sự thân thiện: "Cậu biết mình ngủ bao lâu rồi không? Cả tuần rồi, mà không đói?"

Hạ An Viễn vẫn lắc đầu, toàn bộ cảm xúc của anh vẫn chìm đắm trong biển cả do giấc mơ dệt nên, nụ hôn không thể tan biến, Kỷ Trì không thể tan biến.

"Thôi được." Y gật đầu. "Nếu cậu đói thì nói với tôi, tôi nấu cháo cho cậu."

Hạ An Viễn ôm cốc nước, nhìn làn hơi nước bốc lên từ từ, khi chạm đến chóp mũi Hạ An Viễn thì đã không còn hơi ấm. Hạ An Viễn cúi đầu, nhấp một ngụm nhỏ, đầu lưỡi khô khốc đã lâu nếm được vị ngọt ngào, khao khát được nhiều hơn. Anh ngẩng đầu lên, cổ lộ ra đường cong gợi cảm của người đàn ông, mang theo chút bệnh tật, ừng ực nuốt nước, những giọt nước chảy dọc theo đường cong ấy xuống xương quai xanh.

Một tuần trước, khi Liêu Vĩnh Nam nhìn thấy Hạ An Viễn, những dấu vết trên đó vẫn còn rất mới. Loang lổ, chằng chịt, đập vào mắt.

"Cảm ơn." Hạ An Viễn đặt cốc nước lên tủ đầu giường, cuối cùng cũng nhớ ra phải hỏi Liêu Vĩnh Nam, giấc ngủ dài khiến đầu óc anh hoạt động chậm chạp, anh thậm chí không nhận ra, dưới lớp chăn này là cơ thể tr*n tr**ng của mình, anh ngồi dậy lộ ra hơn nửa người, cũng hoàn toàn quên mất hai lần gặp mặt ở bệnh viện Tân Khẩu, không khí có chút gì đó khó xử.

"Bác sĩ Liêu… sao anh lại ở đây?"

"Tôi chuyển công tác đến Kinh Thành rồi, thời gian trước vẫn đang bàn giao, tạm thời không phải đi làm," y đứng dậy, đi về phía cửa sổ, tay đặt lên khung cửa, dừng lại, dường như rất muốn mở nó ra. Y quay lưng về phía Hạ An Viễn, bỏ qua những diễn biến ở giữa, bỏ qua cảm xúc, lời nói của tất cả mọi người, bỏ qua tình trạng của Hạ An Viễn lúc đó và phản ứng kinh ngạc của mình khi nhìn thấy Hạ An Viễn, bỏ qua quầng thâm dưới mắt Kỷ Trì sau nhiều đêm thức trắng và mùi thuốc lá nồng nặc trên người hắn, chỉ nhẹ nhàng nói, "Rất tình cờ, được Kỷ tổng gọi đến chăm sóc cậu vài ngày."

Hạ An Viễn nhìn chằm chằm vào không khí, dường như anh đang rất nghiêm túc hiểu từng chữ Liêu Vĩnh Nam nói, đột nhiên, anh sờ lên cổ – sợi dây chuyền không còn ở đó nữa.

Bị điều này làm cho tỉnh táo lại, hồn vía mới trở về, anh chợt nhớ ra mọi chuyện, đây là nhà của Kỷ Trì, anh đã ký vào bản hợp đồng bán thân, hoàn thành giao dịch đầu tiên, anh chưa tắm đã lên giường, vừa tỉnh dậy đã thấy Liêu Vĩnh Nam… Liêu Vĩnh Nam? Liêu Vĩnh Nam ở đây, Liêu Vĩnh Nam đang chăm sóc anh? Là Kỷ Trì gọi y đến? Sau khi anh lên giường, lại hôn mê đến tận bây giờ? Anh không mặc quần áo, thậm chí còn chưa được lau chùi, ai đã giúp anh dọn dẹp?

Vậy thì mọi chuyện đều không thể giấu được, anh… Nếu anh đoán không nhầm, Liêu Vĩnh Nam thích Kỷ Trì phải không? Lúc đó để y không nghi ngờ, anh đã giải thích một cách đường hoàng như vậy, kết quả lại nằm trên giường của Kỷ Trì… Liêu Vĩnh Nam sẽ nghĩ gì về anh?

Hạ An Viễn căng thẳng liếc nhìn y, bóng lưng của Liêu Vĩnh Nam cũng giống như con người y, toát lên khí chất ngay thẳng của một bác sĩ.

Anh hoàn toàn tỉnh táo, những vấn đề đã giải quyết và chưa giải quyết như cơn lũ ập vào đầu, khả năng suy nghĩ quá tải, khiến anh không thở nổi.

Hạ An Viễn thở hổn hển hai hơi, giơ tay tát mạnh vào mặt mình, vậy mà bây giờ anh mới nghĩ đến Hạ Lệ!

Liêu Vĩnh Nam nghe thấy tiếng động, quay lại nhìn, Hạ An Viễn đang vén chăn muốn xuống giường, y vội vàng bước đến cạnh giường, ấn anh trở lại giường, vẻ mặt nghiêm túc của bác sĩ: "Không được dậy đột ngột như vậy, sẽ ngã đấy, cậu truyền dịch dinh dưỡng cả tuần rồi, bây giờ lấy đâu ra sức. Sao vậy? Muốn đi vệ sinh à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!