Quán thịt nướng đúng vào giờ cao điểm buổi tối, không còn bàn trống cho bạn của cậu nhân viên bán thời gian. Kỷ Trì không hề bận tâm, tùy tiện kiếm một chiếc ghế nhựa, ngồi ở cửa ra vào chỗ không chắn khách, mượn ánh đèn đọc sách.
"Thật sự không ăn à?" Hạ An Viễn tranh thủ lúc rảnh rỗi, xách theo một thùng bia đi ngang qua hỏi hắn.
Kỷ Trì lật trang sách, liếc nhìn xiên thịt nướng trên vỉ đang xèo xèo mỡ, tỏa hương thơm phức. "Vẫn còn no."
Dọn dẹp xong một bàn, Hạ An Viễn lại đi ngang qua, chắn tầm mắt của những người cứ nhìn Kỷ Trì: "…Thực ra cậu có thể lên xe đợi tôi."
"Tôi bảo chú Ngô lái xe về rồi," Kỷ Trì lại lật một trang sách, thản nhiên nói, "Ông ấy ở đây, cậu gò bó lắm."
Lần thứ ba Hạ An Viễn định nói gì đó thì Kỷ Trì lên tiếng trước: "Cậu cứ làm việc của cậu đi, không cần quan tâm tới tôi."
Bà chủ quán thịt nướng đang xiên thịt trong quán, tay bận túi bụi, nhưng đôi mắt nhỏ cứ dán vào Hạ An Viễn. Vừa thấy anh nói chuyện với ai đó bên ngoài, hai hàng lông mày xăm xanh lại nhíu lại tỏ vẻ không vui.
"Tịch Viễn!" Bà ta gọi Hạ An Viễn, giọng the thé y như cái cằm nhọn của mình, "Cái chậu này đầy rồi mà cậu không thấy à! Mau bê lên quầy hàng đi! Món ăn sắp hết rồi!" (Tịch Viễn: tên bà chủ quán gọi Hạ An Viễn, có lẽ do quen gọi nên nhớ nhầm họ của anh)
"Vâng." Hạ An Viễn đáp lời, vội vàng chạy vào trong quán.
Đúng là giờ ăn khuya, Hạ An Viễn không còn thời gian để hỏi han hắn, thậm chí không có thời gian liếc nhìn hắn. Kỷ Trì gập sách lại, ngồi lui vào một góc khuất, ánh mắt bình tĩnh dõi theo Hạ An Viễn đang bận rộn ra vào, cứ như vậy suốt cả buổi tối.
Hạ An Viễn hoàn toàn không hay biết, mãi cho đến rạng sáng, chỉ còn lại lác đác vài bàn khách, anh mới được bà chủ cho phép kết thúc công việc hôm nay.
Anh kéo cổ áo, giũ quần áo vài cái, hỏi Kỷ Trì: "Có mùi không?"
Kỷ Trì nghiêng người về phía anh, mùi thịt, mùi ớt và mùi than củi hòa quyện vào nhau, cả đời hắn chưa từng có cơ hội tiếp xúc với mùi hương này: "Hơi hơi, không sao." Hắn hỏi Hạ An Viễn, "Tôi có mùi không?"
Hạ An Viễn cúi đầu, ngửi kỹ, có chút phiền muộn giữa hai hàng lông mày: "…Ngửi không ra, chỗ cậu ngồi chắc không bị ám mùi."
Kỷ Trì ngồi thẳng dậy, đi cùng Hạ An Viễn. Đường phố khu phố cổ chật hẹp, tối tăm. Ban đêm, không có trăng, cách một đoạn lại có vài ngọn đèn sắp hỏng, hoặc đã hỏng hẳn. Trên đường chỉ có hai người họ, bóng dáng kéo dài, gần như hòa vào mặt đất.
"Cứ đi thẳng à?" Kỷ Trì hỏi anh.
Hạ An Viễn chỉ về phía trước tối đen như mực: "Ngã tư đó, rẽ trái vài trăm mét là tới."
Kỷ Trì bước qua một vũng nước màu sẫm không rõ là gì, Hạ An Viễn để ý thấy, sự lúng túng bị đè nén cả buổi tối lại trỗi dậy. Trên con đường quen thuộc mỗi đêm về nhà này, anh cảm thấy hơi khó thở.
"Sẽ làm phiền cậu à?" Kỷ Trì dường như nhận ra tâm trạng của anh, "Ở nhà có hai cô gái, tuy là họ hàng, nhưng tôi về cũng không tiện. Mà cũng chỉ là đến đây chơi dịp lễ, đợi khai giảng cô ấy sẽ về thôi."
Hạ An Viễn dẫn hắn rẽ qua ngã tư đó, đi vào một con phố sâu hơn. Một lúc sau anh mới hỏi: "…Không về nhà bố mẹ à?"
"Nhà đó không có ai." Kỷ Trì khẽ cười, nhưng nghe không có vẻ gì là vui vẻ, "Chắc là đang đi khắp nơi họp hành."
Hạ An Viễn không tiếp tục chủ đề này, dừng chân trước một cửa hàng tiện lợi nhỏ vẫn mở cửa lúc nửa đêm: "À đúng rồi, phải mua ít đồ vệ sinh cá nhân, à, còn cả dép nữa." Anh ra hiệu cho Kỷ Trì đứng bên ngoài, chui vào trong cửa cuốn đang kéo một nửa, lựa chọn trên những kệ hàng chật chội.
Kỷ Trì nghe thấy giọng khàn khàn của ông chủ cửa hàng tiện lợi: "Hôm nay về sớm vậy?"
"Dạ, hôm nay bà chủ cho về sớm. Chỉ có những này thôi, bao nhiêu tiền?"
"Ba mươi ba rưỡi, lấy ba mươi đi." Ông chủ cười, "Đều là khách quen rồi."
Hạ An Viễn xách túi ni
-lông ra, nhìn thấy Kỷ Trì, trong chốc lát luống cuống muốn che giấu, nhưng vẫn phải cắn răng lấy đồ bên trong ra cho Kỷ Trì xem. Bàn chải đánh răng màu xanh lá cây chói lọi, khăn mặt màu hồng phấn, dép lê nhựa kiểu dáng quê mùa, trông như kiểu thịnh hành những năm tám mươi, chín mươi: "Cửa hàng này chỉ có những thứ này thôi, không biết cậu có dùng quen không… Nếu thật sự không được thì tôi ra siêu thị lớn ở đầu phố mua cho cậu."
"Không sao," Kỷ Trì nhìn túi đồ mỉm cười, hắn không quá chú ý đến những thứ này, dường như hoàn toàn không để tâm, điều này đối với Hạ An Viễn là một tín hiệu cho phép anh thư giãn. "Đi thôi, về nhà trước đã."
Căn nhà Hạ An Viễn ở đã rất cũ, nằm ngay mặt phố, tầng hai, gần như là ở ngay trên cửa hàng tiện lợi này. Ưu điểm lớn nhất của nhà cũ là diện tích không hề eo hẹp. Kỷ Trì vừa bước vào đã cảm thấy rộng rãi, rộng rãi đến quá mức. Khi ngồi xuống phòng khách, hắn mới hiểu được cảm giác rộng rãi khác thường này từ đâu mà ra – căn nhà này hoàn toàn không giống nơi có người sống lâu dài, quá sạch sẽ, giống như người khác vừa dọn đi, Hạ An Viễn liền dọn vào ở.
"Nhà này rộng thật." Kỷ Trì hỏi anh, "Cậu vẫn luôn sống ở đây một mình à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!