Chương 36: Xin cậu một việc, cậu đồng ý chứ?

"Thật sự không đi à?" Lý Gia Tề chống hai tay lên bàn học, ngón tay nghịch ngợm cục tẩy của Hạ An Viễn. "Ôi chao, ăn chơi ngủ nghỉ bố tôi bao hết, xe đưa đón tận nơi, đảm bảo cậu như ở nhà, khu nghỉ dưỡng đó vui lắm, tôi đã đi rồi," hắn ta nháy mắt với anh, "toàn mỹ nữ."

Hạ An Viễn kiểm tra bài tập, cho vào cặp sách, lại cầm lấy cục tẩy mỏng manh bị Lý Gia Tề vần vò đến tróc cả vỏ, cất gọn hộp bút, cũng nhét vào cặp.

"Thật sự không đi à?" Lý Gia Tề giữ tay anh lại. "Tịch Viễn, cậu đừng lúc nào cũng thế, nhiều bạn học đi lắm, cho mọi người cơ hội làm quen chứ, cậu không thể cả đời không kết bạn được."

Hạ An Viễn buộc phải dừng lại, anh ngẩng đầu, nhìn Lý Gia Tề qua cặp kính. Nếu là người khác, thật khó mà cưỡng lại được vẻ nũng nịu như chú thỏ trắng ngây thơ của Lý Gia Tề. "Thật sự không đi. Cậu biết đấy, kỳ nghỉ tôi đã kín lịch làm thêm rồi."

Lý Gia Tề do dự hồi lâu, vẫn cố gắng thuyết phục: "Nghỉ hai ngày thôi mà, cậu xin nghỉ phép đi, tôi bù tiền lương cho cậu." Nói rồi hắn ta ghé sát tai Hạ An Viễn, hạ giọng: "Giới thiệu đối tượng cho cậu đấy, có một nữ sinh lớp 3 để ý cậu, nhờ tôi làm mối, tôi đã đồng ý rồi, cậu đừng để tôi mất mặt. Cơ hội hiếm có này, nắm chắc nhé anh bạn."

Hắn ta thẳng người dậy, vừa nheo mắt cười gian xảo, vừa xoa xoa tay Hạ An Viễn: "Thế nào, cân nhắc chút đi?"

"Cân nhắc cái gì?"

Bất ngờ bị giọng nói sau lưng làm giật mình, Lý Gia Tề dựng cả tóc gáy, hắn ta rụt cổ, quay đầu nhìn Kỷ Trì: "Bạn học bá à… Sao cậu đi không có tiếng động gì vậy…"

Cổ áo đồng phục của Kỷ Trì hơi mở rộng sang hai bên, hình như hơi nóng nên hắn mới kéo khóa xuống, lộ ra một mảng da nhỏ và xương quai xanh rõ nét. Hạ An Viễn vô tình nhìn lâu hơn vài giây, thấy những giọt mồ hôi li ti, anh vội vàng dời mắt.

"Hay kiếp trước là mèo?" Kỷ Trì nói đùa mà nét mặt vẫn không thay đổi, vẫn là cái vẻ công tử bột ấy, hắn hờ hững nhìn xuống, tay Lý Gia Tề vẫn đang đặt trên mu bàn tay Hạ An Viễn. "Mèo đi không có tiếng động."

Bị hắn nhìn chằm chằm, Lý Gia Tề cảm giác như tay mình bị bỏng, vội vàng buông tay Hạ An Viễn: "À thì, Tịch Viễn à, chuyện này để sau nói tiếp, hai người cứ trò chuyện đi, mẹ tôi đợi tôi về ăn cơm rồi."

Hắn ta vác cái cặp nặng trịch lên vai, bước qua hai cái ghế, co giò chạy ra ngoài, vội vã đến nỗi những người còn lại trong lớp đều nhìn theo.

Hạ An Viễn nhét hộp bút vào chỗ trống trong cặp, thử vài lần mới kéo được khóa. Anh ngẩng đầu lên, Kỷ Trì vẫn chưa đi, đứng im tại chỗ như đang đợi anh.

"Xếp đồ xong chưa?"

"Ừm," anh đeo cặp lên.

Kỷ Trì thấy anh cử động: "Vậy đi thôi." Hắn bước ra ngoài trước vài bước, thấy Hạ An Viễn ngẩn người, quay đầu lại giục: "Còn không đi?"

Hạ An Viễn lắc đầu, đi theo sau, giữ khoảng cách khoảng một mét với Kỷ Trì.

"Cái đó, Kỷ Trì, tôi phải về nhà rồi." Đi cùng hắn gần đến cổng trường, Hạ An Viễn mới lên tiếng. "Tối nay tôi còn phải đi làm thêm."

"Tôi đưa cậu đi." Kỷ Trì thong thả đút tay vào túi quần, ung dung tự tại. Sắp đến kỳ nghỉ lễ Lao động, cổng trường xếp hàng dài những chiếc xe sang trọng, đều đang đợi đón học sinh tan học. Kỷ Trì đi về phía trước, không cho Hạ An Viễn cơ hội từ chối.

Hạ An Viễn nhìn chiếc xe buýt vừa chở đầy khách rời đi, đành phải cắn răng đi theo Kỷ Trì. Nhưng anh không dám đi quá gần, chỉ lẳng lặng theo sau từ xa, cách nhau vài nhóm người. Ánh mắt anh lướt qua những chiếc xe sang trọng, lo sợ Kỷ Trì sẽ dừng lại trước một trong số chúng. Anh từng nghe nói, cách mở cửa xe sang trọng cũng khác biệt hơn, anh không sợ mất mặt, nhưng ít nhất là không nên trước mặt Kỷ Trì.

Đám đông bất ngờ chuyển động, ở cổng trường đông nghịt người, sự di chuyển của một nhóm nhỏ thực ra không thu hút quá nhiều sự chú ý, nhưng nếu nhóm người này đều nhuộm tóc đủ màu sắc, chắc chắn sẽ trở thành tâm điểm. Hạ An Viễn liếc thấy bọn họ, bản năng được rèn luyện từ nhỏ giúp anh lập tức phán đoán – bọn chúng đến tìm anh gây sự.

Anh liền bước sang phải vài bước, đổi hướng, hòa mình vào dòng người đông đúc hơn, vô thức bước nhanh hơn.

Anh phải tránh xa Kỷ Trì.

Khi căng thẳng, cơ thể sẽ cứng đờ, sự cứng đờ này khiến bước chân anh có vẻ vội vã, đó là một phản ứng sinh lý vô thức, Hạ An Viễn cũng cảm nhận được điều đó, anh cúi đầu, hai tay nắm chặt dây đeo cặp, cố gắng làm cho sự tồn tại của mình càng mờ nhạt càng tốt. Nhưng lúc đó anh còn quá nhỏ, không thể kiểm soát cơ thể mình một cách thuần thục, thậm chí khi định sang đường, suýt nữa thì ngã lộn nhào xuống bậc thang.

"Tịch Viễn! Thằng chó đừng chạy!"

Một tiếng quát tháo vang lên từ xa, Hạ An Viễn cứng người, nhân lúc mọi người đều nhìn về phía người đó, anh co giò định chạy thục mạng, hoàn toàn không chú ý đến lúc này phía trước có một chiếc Mercedes đang khởi động, chuẩn bị rời khỏi chỗ đậu xe.

Trong tích tắc, một bàn tay kịp thời chặn anh lại. "Tịch Viễn." Là một giọng nói khác với giọng nói vừa rồi, nghe rất bình tĩnh. "Cậu chạy cái gì."

Hạ An Viễn quay đầu, nhìn qua vai hắn, thấy đám đầu nhuộm đủ màu hung dữ. "Đi," anh lập tức đẩy Kỷ Trì, chuẩn bị đánh nhau với bọn chúng. "Kỷ Trì, cậu đi nhanh đi."

"Tôi đi đâu." Kỷ Trì chú ý đến ánh mắt anh, nhưng không quay đầu lại nhìn, hắn nắm lấy cổ tay Hạ An Viễn, không cho anh cử động. "Trốn đám rác rưởi xã hội đó à?"

Thấy bọn chúng sắp đến gần, Hạ An Viễn nóng ruột như lửa đốt, đám người này khác với đám đàn em của Tịch Thành ở trường, bọn chúng đều giắt đồ trong người, nói không chừng sẽ đánh vào đầu người ta, anh không thể để Kỷ Trì bị liên lụy vì mình được!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!