Chẳng ai lại vô cớ dừng chân vì một kẻ nhỏ bé, lấm lem bụi đất.
Thế nhưng Kỷ Trì lại bước chậm hơn khi đi ngang qua anh. Kẻ đi theo sau hắn cũng buộc phải giảm tốc độ, chậm rãi tiến về phía cửa phòng cấp cứu, đồng thời chia một phần sự chú ý đến người công nhân trông có vẻ đang gặp phải bất hạnh này.
Anh vừa nghe điện thoại, ánh mắt tự nhiên hướng về phía trước, dường như thần sắc bình thản, dáng vẻ kiên định. Nhưng không cần nhìn kỹ, mái tóc lấm tấm bụi, những vệt bẩn ngang dọc sẫm màu hơn cả chiếc áo phông sẫm màu anh đang mặc, đường viền cổ áo sờn rách, tất cả đều đang kể với người khác về cuộc sống và địa vị xã hội của anh.
Anh chỉ là một người lao động nhập cư, lại còn thuộc dạng khốn khổ nhất.
Những người quản lý thường xuyên ra công trường như hắn đã gặp quá nhiều trường hợp như anh.
Những người còn trẻ, chưa gánh vác trách nhiệm gia đình, có lẽ sống thoải mái hơn một chút, nhưng liệu có được bao lâu? Nỗi khổ của cuộc sống giống như một tấm lưới vô hình khổng lồ giăng trên đỉnh đầu, từ từ siết chặt vào trung tâm. Những người lao động đến từ nông thôn, từ những thị trấn nhỏ bé này, sinh ra, lớn lên và chết đi, đều nằm trong tấm lưới đó. Anh không thể trốn tránh, cũng không thể thoát khỏi.
Lấy vợ sinh con, phụng dưỡng cha mẹ, nhà cửa, xe cộ, học phí sinh hoạt phí của con cái, hay bệnh tật, gặp xui xẻo mất chút tiền của bất ngờ, dính vào bất cứ điều nào, cũng đều khiến tấm lưới đó siết chặt anh nhanh hơn, mạnh hơn.
Không bao lâu nữa, tuổi tác sẽ làm mờ ranh giới trong thế giới bênh xi măng cốt thép, rồi sau đó, ngay cả tên cũng trở nên mờ nhạt, giống như những động cơ điện chỉ được phân biệt bằng thứ tự xuất hiện. Sử dụng lâu ngày, lượng bụi bám trên chúng cũng trở nên như nhau. Để phân biệt, người ta thêm chữ "nhỏ" trước họ của những người chưa có nếp nhăn, thêm chữ "già" trước họ của những người đã có nếp nhăn.
Dần dần, họ có chung dáng người gầy gò, làn da đen sạm, đôi mắt vô hồn, cùng mồ hôi, cùng nước mắt.
Sự đồng nhất này trở thành ấn tượng cứng nhắc trong mắt người ngoài, ngay cả chính họ cũng lặng lẽ chấp nhận một cách vô điều kiện.
Những người như anh, nếu không đội mũ bảo hộ màu vàng trên đầu, gần như sẽ chìm khuất trong bóng tối giữa đất đai và đám đông. Giống như bây giờ, nếu không phải Kỷ Trì dừng lại, sẽ chẳng ai để ý xem liệu có một người đàn ông tiều tụy, thảm hại như vậy bên cạnh cửa thang máy hay không. Cho dù bên dưới lớp vỏ bọc xám xịt ấy là một khuôn mặt đẹp đẽ đến nhường nào.
Hạ An Viễn bỏ điện thoại xuống, lịch sự gật đầu với Kỷ Trì: "Kỷ tổng, tôi nghe họ nói, lúc đó ngài đã kịp thời bố trí người dùng lưới an toàn đỡ ở phía dưới, cảm ơn ngài, thật sự rất cảm ơn."
Có người đưa cho Hạ An Viễn một xấp giấy tờ bên cạnh Kỷ Trì: "Anh là người nhà của Hầu Quân? Đây là hoá đơn, anh xem trước đi, những việc sau này phải đợi luật sư đến rồi mới nói được."
Người này Hạ An Viễn đã gặp, văn phòng của anh ta ở ngay cạnh văn phòng của Từ Phúc.
Hạ An Viễn đang định nhận lấy thì Kỷ Trì bất ngờ ấn tay người kia xuống, ánh mắt thoáng hiện vẻ âm trầm: "Anh ta không phải."
"Ồ… Vâng." Người nọ sững người, ngó vào cửa phòng cấp cứu, rồi chỉ ngón cái ra sau: "Vậy tôi hỏi bên kia?"
Hạ An Viễn ngay lập tức nhận định người này không biết thân phận của Kỷ Trì, hoặc là anh ta ngốc nghếch đến mức đáng kinh ngạc. Kỷ Trì là ai chứ? Ai đứng trước mặt hắn mà chẳng run sợ, cung kính, huống chi còn bị hắn nhìn bằng ánh mắt như vậy, đổi lại là người khác thì hồn vía lên mây rồi, vậy mà anh ta vẫn còn dám huênh hoang như thế.
Chẳng lẽ Kỷ Trì không phải là ông chủ lớn của công trường này?
Nghĩ đến đây, Hạ An Viễn nhìn về phía nhóm người đứng sau Kỷ Trì, trong đám đông có một khuôn mặt đàn ông, vừa lạ vừa quen.
Tên đội mũ đỏ mà Vương Nhất Oa nói đã nhận tiền để hãm hại anh!
Bỏ mũ ra, người này càng quen mắt hơn. Hạ An Viễn có chút do dự trong mắt, nhưng nghĩ thế nào cũng không nhớ ra mình đã gặp anh ta ở đâu.
Có lẽ vì anh nhìn người này quá lâu, Kỷ Trì quay đầu, nhìn theo ánh mắt anh, chạm phải ánh mắt người nọ, lạnh lùng lên tiếng: "Anh tên gì."
Người nọ không ngờ Kỷ Trì lại đột nhiên quay đầu lại chú ý đến mình, toàn thân run lên, có vẻ sợ hãi, vội vàng cúi đầu, vội vàng đáp: "Kỷ tổng, tôi tên là Từ Minh Xương."
Từ Minh Xương.
Nghe thấy cái tên này, Hạ An Viễn bừng tỉnh ngộ.
Xem ra mình đoán không sai, chuyện trước đây, tám chín phần mười là do Tịch Thành giật dây.
Người này chính là kẻ hồi cấp ba luôn lẽo đẽo theo sau Tịch Thành, làm gì cũng hăng hái nhất, biệt danh "Mệnh Dài".
Lý do anh ấn tượng sâu sắc với cái tên này là vì lúc đó có một cậu học sinh chuyển trường đến từ vùng Ba Thục, con nhà giàu, chơi thân với Tịch Thành, luôn thích làm oai trong nhóm của bọn họ, đặc biệt thích sai bảo Từ Minh Xương làm những việc không đứng đắn, nhưng lần nào cũng không thành công, luôn bị các thế lực tìm đến gây phiền phức. Tịch Thành từng đùa hỏi cậu ta sao cứ tìm thằng nhóc này, ngu như lợn, cậu học sinh chuyển trường cười cười, nói bằng giọng địa phương, tìm nó an toàn nhất, mệnh dài mà.
Gã nói vậy là vì cách phát âm của "Minh Xương" trong tiếng địa phương của họ giống với "mệnh dài".
Hạ An Viễn vẫn còn nhớ cảm xúc của mình khi nghe bọn họ lấy những chuyện này ra làm đề tài tán gẫu, bởi vì thấy nó thú vị. Chỉ vì cái tên có chút thú vị mà hắn ta bị kẻ bề trên coi như con dao giết gà, tiện thể đem ra làm trò cười.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!