Chương 26: Sao công trường lại có bướm?

May mắn là cuối cùng cả hai cũng không bị phạt đếm gạch. Chiều hôm đó, Trần Quân xin nghỉ, ba ngày liền không đến trường, hình phạt của hai người cũng tự động bị huỷ bỏ.

Cũng từ ngày hôm đó, dù Hạ An Viễn không chủ động đi theo Kỷ Trì, nhưng hắn cũng luôn âm thầm bảo vệ anh.

Nghĩ đến đây, Hạ An Viễn không khỏi mỉm cười, trong nụ cười lại thoáng nét buồn man mác.

Anh chậm rãi ăn cơm.

Hầu Quân và Lưu Kim Quý hôm nay lắp đặt giàn giáo ở tòa nhà khác, còn anh phụ trách công việc hoàn thiện ở tòa nhà này. Để kịp tiến độ, anh không đến nhà ăn, mà ngồi một mình trong sảnh tầng một chưa hoàn công, xung quanh là những bức tường bê tông xám xịt, lặng lẽ ăn cơm.

Ban đầu chỉ muốn suy nghĩ về chuyện của Tịch Thành, nhưng rồi cái tên Kỷ Trì lại cứ quanh quẩn trong đầu.

Hối hận sao? Tiếc nuối sao? Đau khổ sao?

Hạ An Viễn tự hỏi.

Bên tai anh như vẫn còn văng vẳng câu nói của Kỷ Trì: "Hận, còn dai dẳng hơn cả yêu." Hoá ra, bao nhiêu năm qua, anh cứ ngỡ hai người đã quên nhau từ lâu, nhưng Kỷ Trì vẫn luôn hận anh.

Nếu được quay lại thì sao?

Nếu trên đời này thực sự có xuyên không và trọng sinh, nếu quay về thời điểm đó, lựa chọn duy nhất anh có thể làm có lẽ là dốc hết sức mình, rời xa Bắc Kinh, rời xa Kỷ Trì.

Chỉ cần họ chưa từng gặp nhau, trong lòng Kỷ Trì sẽ không có hận thù.

Hắn là hiện thân của sự hoàn hảo, là con cưng của Thượng đế, những cảm xúc tiêu cực như hận thù không nên xuất hiện trên người hắn, hắn cũng không nên bị hận thù dày vò bấy nhiêu năm. Người phải chịu đựng, lẽ ra phải là anh mới đúng.

Hạ An Viễn nhìn chằm chằm vào hạt cơm trong hộp, khóe mắt như xuất hiện bóng chồng, tầng tầng lớp lớp, hợp thành hình dáng cao lớn của Kỷ Trì.

Anh như thấy Kỷ Trì của ngày xưa, người đã tìm kiếm anh khắp nơi, cuối cùng tìm thấy anh, chàng trai nhỏ bé đáng thương đang ăn cơm hộp đạm bạc trên sân thượng.

"Sao lại ăn cơm ở đây?"

"Nếu em không muốn đến nhà ăn với tôi, vậy tôi cũng sẽ ăn ở đây."

"Ai nói thế, cảnh ở đây rất đẹp."

Hạ An Viễn một tay bưng bát, một tay giữ chiếc khăn lau quàng trên cổ. Chiếc khăn đã ngấm nước, vết bẩn vàng đen không thể giặt sạch, lại thấm thêm mồ hôi, rồi bị không khí nóng bức hút khô, cứng đờ. Anh chà mặt vào chiếc khăn, chiếc khăn sột soạt, bên tai anh vang lên tiếng cát sạn.

Hạ An Viễn bỏ chiếc khăn xuống, thấy Kỷ Trì cởi chiếc mũ bảo hộ màu trắng, tùy ý khoác lên khuỷu tay, sải bước về phía mình.

Hắn ngược sáng, không nhìn rõ mặt, thân hình ngoài cao lớn hơn trong ký ức ra thì dường như không khác gì trước đây.

Nhưng vẫn có những điểm khác biệt, ví dụ như hàng lông mày nhíu lại khi hắn bước về phía mình, tấm lưng thẳng tắp kiêu hãnh khi hắn dừng lại bên cạnh anh, và khóe miệng không còn nở nụ cười dịu dàng khi nhìn anh nữa.

"Ăn xong chưa?"

Giọng nói lạnh lùng, cứng nhắc khi hỏi anh.

Hạ An Viễn đậy hộp cơm lại, cố gắng che giấu cảm xúc nghẹn ngào bằng cách chùi miệng một cách thô bạo, rồi đứng dậy.

"Kỷ tổng, ngài sao lại đến đây?"

Kỷ Trì gõ ngón tay lên mũ bảo hộ, ánh mắt lướt qua người Hạ An Viễn đầy bụi bẩn: "Không theo ý nguyện của cậu là không bao giờ gặp lại nữa, rất bất ngờ sao?"

Hạ An Viễn cúi đầu: "Tôi chỉ không ngờ lại trùng hợp như vậy, đi xa ngàn dặm tìm một công việc, lại là công ty của ngài. Kỷ tổng, ngài thật sự là tuổi trẻ tài cao."

Kỷ Trì nghe ra ý thăm dò trong lời nói của anh, không khẳng định cũng không phủ nhận về việc đây có phải công ty của mình hay không, mà chỉ nhìn chằm chằm vào mặt anh, đột nhiên nói một câu chẳng liên quan gì: "Sao không đeo kính nữa?"

Hạ An Viễn theo bản năng đưa tay lên sống mũi, nơi đó giờ trống không.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!