Chương 21: “Ai cũng có thể hôn cậu được sao?”

Công trường tạm thời ngừng thi công sang ngày hôm sau.

Nguyên nhân ngừng thi công không rõ ràng, nhưng vì sự xuất hiện của cảnh sát trong đám người hôm qua, giữa các công nhân đã lan truyền không dưới ba phiên bản khác nhau.

Phương Thanh Hoa vẫn chưa thông báo cho anh đi làm, công trường lại ngừng thi công, Hạ An Viễn đột nhiên không có thu nhập, không khỏi có chút lo lắng.

Công việc ở công trường này là do người hàng xóm anh quen ở huyện Lâm giới thiệu, nếu mất việc này, với những người công nhân ít quen biết nhà thầu như anh thì rất khó tìm được công việc lương ngày cao như vậy ngay lập tức.

Hầu Quân dường như chẳng có chút phiền não nào, vẫn làm những gì mình muốn, cũng không tham gia đánh bài cùng các công nhân khác, cả ngày ru rú trong chăn chơi điện thoại.

Hạ An Viễn tranh thủ thời gian này đến bệnh viện chăm sóc Hạ Lệ cả buổi chiều. Tiền viện phí tạm ứng đã hết từ lâu, vì vừa trải qua đợt hóa trị đầu tiên, hiện tại anh còn nợ bệnh viện, nghe giọng điệu của y tá, nếu không sớm đóng tiền thì họ rất khó sắp xếp đợt điều trị tiếp theo kịp thời.

Vì vậy, sau khi gặp Hạ Lệ, dù gầy đi nhiều nhưng thần sắc rõ ràng đã tươi tỉnh hơn nhờ điều trị, nỗi lo lắng của Hạ An Viễn lên đến đỉnh điểm.

Anh suy tính xem có thể vay tiền ở đâu.

Nhà ngoại của Hạ Lệ, từ nhỏ anh đã không có liên lạc, đương nhiên cũng không có họ hàng thân thích nào, những người quen biết chút ít cũng chỉ là hàng xóm và đồng nghiệp, đều là người bình thường, cho dù Hạ An Viễn có đáng tin cậy đến mức khiến họ yên tâm cho vay tiền, nhưng họ nhiều nhất cũng chỉ có thể đưa ra được một chút, chẳng thấm vào đâu.

Tạm ứng lương với ông chủ? Nhưng hai công việc này anh mới làm được không lâu, Từ Phúc rõ ràng lo lắng anh sẽ bỏ trốn bất cứ lúc nào, làm sao lại chịu ứng trước cho anh chứ.

Hạ An Viễn đứng trước gương trong nhà vệ sinh của bệnh viện, tháo kính xuống.

Anh nhìn mình trong gương, làn da rám nắng, cơ bắp gầy gò, mái tóc húi cua chỉ vì tiện lợi mà không màng hình tượng, râu ria lởm chởm, khuôn mặt từng thanh tú giống Hạ Lệ, từ lâu đã bị cuộc sống mưu sinh nhuộm màu uể oải của hầu hết những người đàn ông trung niên thất bại.

Anh tự cười nhạt với chính mình. Cho dù có bán thân, cũng sẽ không cao hơn cái giá mà Tào Đức Cương đưa ra để mua vui cho mọi người đâu.

Nghĩ đến đây, giọng nói khi sắc nhọn khi nghẹn ngào của Hạ Lệ như lại văng vẳng bên tai, dai dẳng như đỉa đói –

"Thả tóc xuống! Đeo kính vào! Anh định quyến rũ ai đấy hả!"

"Lại quên lời mẹ dặn rồi phải không? Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ phải không? Quỳ xuống cho mẹ!"

"Tiểu Viễn, nghe lời mẹ, chúng ta không cần phải được mọi người yêu thích, cũng không cần phải nổi bật, mẹ chỉ mong con, bình an, giản dị sống hết cuộc đời này là được rồi."

"Đối với người giàu, sắc đẹp có thể là vũ khí, là gấm thêm hoa, như hổ thêm cánh, nhưng đối với người nghèo, sắc đẹp chỉ mang đến tai họa."

"Anh nhìn mẹ cả đời này sống thành cái dạng gì rồi, anh cũng muốn trở thành người như mẹ sao?!"

"Đau không? Đau là đúng rồi. Người giàu, một bước cũng không được đến gần, tiền của người giàu, một đồng cũng không được động vào!"

"Mẹ thà chết, cũng không muốn con trai mình, dùng khuôn mặt để kiếm những đồng tiền bẩn thỉu đó."

"Anh tưởng như vậy là cứu chúng ta sao? Không, chúng chỉ hại chúng ta cả đời."

Trên lưng như có những vết roi mây năm tháng không chịu lành, nhói lên từng đợt trong tiếng khóc than của Hạ Lệ.

Hạ An Viễn nhắm mắt lại, cúi đầu, lặng lẽ đeo kính trở lại.

Trở về ký túc xá, đám công nhân ồn ào náo nhiệt kia vậy mà đã sớm giải tán.

Hầu Quân thấy Hạ An Viễn cuối cùng cũng về, liền nhảy xuống giường ngay lập tức: "Đi đi đi, chờ anh nãy giờ."

"Sao vậy? Anh Lưu đâu?"

"Đến thị trấn đặt chỗ trước rồi, quán đó đông khách, không đi sớm xếp hàng thì không ăn được."

Hạ An Viễn bị cậu đẩy ra ngoài: "Anh ta thắng bài nên mời cơm à?"

"Em mời." Hầu Quân cúi đầu, lẩm bẩm, "Không phải đã nói với anh rồi sao, tháng này em sinh nhật mời hai người uống rượu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!