Chương 1: Lâu rồi không gặp

Hai tiếng "cạch" vang lên, chiếc quạt trước mặt Hạ An Viễn phủ đầy bụi bẩn cuối cùng cũng chịu thua số phận. Cánh quạt quay chậm dần, rồi dừng hẳn trước cái nhìn lờ đờ, buồn ngủ của anh.

Hạ An Viễn chuyển tầm mắt. Con đường nhựa bốc hơi nóng, uốn éo như sóng nhiệt. Xe cộ thưa thớt. Hai bên con hẻm nhỏ, cũ kỹ của bọn họ ken đặc xe ba gác và xe máy điện ọp ẹp. Đầu hẻm lại luôn bị các hàng rong che khuất, khiến cả con phố trông chật chội, xập xệ. Hiếm có chiếc xe nào chịu rẽ vào.

Anh thở dài, đẩy gọng kính đen trượt xuống sống mũi vì mồ hôi, uể oải đứng dậy, lấy chiếc tuốc nơ vít bên cạnh, chuẩn bị sửa chữa cái quạt trần hỏng hóc liên miên này.

Bàn tay vừa chạm vào lớp vỏ nhựa, tiếng ve sầu bỗng râm ran, dai dẳng và ồn ào. Hạ An Viễn liếc nhìn cây long não trước cửa tiệm, có chút kinh ngạc về khả năng xuyên thấu âm thanh của loài côn trùng nhỏ bé này, nghĩ bụng có nên bắt hết chúng xuống hay không.

Lúc này, một chiếc ô tô từ từ đi qua con hẻm. Toàn thân đen tuyền, giản dị, nhưng trông nó lại khác hẳn với những chiếc xe mà Hạ An Viễn thường thấy, bởi vì dưới ánh mặt trời chói chang, nó lại toát lên vẻ sang trọng, xa hoa.

Người giàu, xe sang.

Lần cuối cùng nhìn thấy một chiếc xe như vậy là khi nào nhỉ? Hạ An Viễn nhìn chằm chằm vào đuôi xe đang lăn bánh khuất dần, cúi đầu xuống, xé miếng băng dính giấy quấn quanh phích cắm, lật ngược chiếc quạt lại. Đầu tuốc nơ vít vừa chạm vào rãnh ốc vít, chẳng tốn chút sức lực nào, con ốc đầu tiên đã được tháo ra.

Anh nhìn vết bẩn hình mạng lưới màu xám trên lòng bàn tay, chùi qua loa, chuẩn bị tháo con ốc thứ hai thì một tiếng đóng cửa xe không nhẹ không nặng thu hút sự chú ý của anh.

Chiếc Maybach vừa chạy qua lúc nãy đã quay lại, dừng trước cửa hàng bán đồ nguội bên cạnh. Một người đàn ông cao ráo bước xuống xe, nhưng lại sải bước thẳng về phía cửa hàng tạp hóa của Hạ An Viễn.

Hạ An Viễn sững người, rút một tờ giấy cuộn lau mạnh vết bẩn trên tay. Khi anh đứng dậy, người đàn ông cao ráo kia đã đứng trước quầy hàng.

"Lấy cho tôi một bao Bạch Sa." Giọng nói người đàn ông trầm ấm. Hắn giơ tay chỉnh lại cổ tay áo.

Hạ An Viễn đoán Bạch Sa mà hắn nói là loại Hòa Thiên Hạ cao cấp, nhưng anh vẫn lấy ra loại bình thường nhất từ trong quầy, loại mà những thanh niên sống gần đó thích hút, "Chỉ còn loại này."

Anh không ngẩng đầu lên, tùy ý dựa vào giá hàng lộn xộn bên cạnh, tiếp tục lau chùi lớp bụi xám còn sót lại trên tay, ánh mắt rơi vào mép áo vest của người đàn ông.

"Chính là nó." Người đàn ông lấy ví tiền ra, rút từ trong đó một tờ một trăm tệ mới tinh.

Hạ An Viễn lập tức nói: "Có thể tôi không có tiền lẻ đâu."

Nhưng anh vẫn quay người đi lấy chiếc hộp nhôm đựng tiền lẻ, lựa chọn trong đó một hồi, gom lại một nắm tiền, "Chờ một chút."

Người đàn ông không nói gì. Hạ An Viễn ngẩng đầu lên, hắn đã đi gần đến xe.

"Này! Chờ chút!" Hạ An Viễn nắm chặt tiền, đuổi theo hắn. Người đàn ông vừa đóng cửa xe phía sau, anh theo bản năng định đưa tay kéo cửa xe, nhưng lại đột nhiên rụt tay lại, cong ngón tay gõ nhẹ vào cửa kính xe, "Này, tiền thừa của anh này!"

Qua cửa kính xe, anh chỉ có thể nhìn thấy đường nét khuôn mặt im lặng của người đàn ông. Hạ An Viễn nóng đến choáng váng, không ai đáp lại anh, chiếc xe trước mặt lăn bánh rời đi.

"An Viễn, người đó là ai vậy?" Ông chủ quán bán đồ nguội thò đầu ra nhìn.

"Mua thuốc lá." Hạ An Viễn run run nắm chặt số tiền lẻ trong tay, vừa đi vừa đếm, "Nhà hảo tâm, đưa tiền thừa cũng không lấy."

"Vậy chẳng phải cậu lời rồi sao." Ông chủ cười ghen tị, "May mắn thật đấy, gặp thêm vài người giàu có như vậy, cậu sẽ không phải vội vàng sang nhượng cửa hàng nữa rồi."

Hạ An Viễn lau mồ hôi một cách khó chịu, cất tiền vào hộp nhôm, cầm lấy tuốc nơ vít tiếp tục sửa chiếc quạt điện của mình.

"Anh Vương à," anh lên tiếng với ông chủ quán, "Hay là anh cân nhắc lấy lại cửa tiệm em đi?"

"Tôi cân nhắc cái gì chứ." Anh Vương quan sát dãy nhà mặt tiền, "Tôi còn đang hối hận vì đã thuê cái chỗ này đây này! Lúc trước đáng lẽ nên cùng lão Lý và những người khác ra đầu phố bày sạp, chẳng cần phải đóng phí, chỉ cần mua một chiếc xe ba gác cũ là được rồi."

Mồ hôi không ngừng chảy vào mắt Hạ An Viễn, anh phải thỉnh thoảng dùng mu bàn tay lau mồ hôi, vẫn đều đều thuyết phục anh Vương, "Dù sao anh cũng suy nghĩ xem, hoặc là có bạn bè, người thân nào muốn kinh doanh gì cũng được. Hàng cũng chẳng còn bao nhiêu, em cũng không trả lại nữa, nếu anh tiếp quản, em sẽ giảm giá cho, chưa chắc đã phải bán đồ nguội, anh cũng có thể tìm đường khác mà.

Cửa tiệm này của em rộng rãi hơn một chút, phía sau còn ngăn một cái giường, có nhà vệ sinh nhỏ, anh với chị nhà cãi nhau còn có chỗ mà đi."

Thực ra anh cũng không quan tâm anh Vương có nhận chuyển nhượng hay không, chỉ là lúc này anh rất muốn nói chuyện, muốn có người trò chuyện cùng mình.

"Tiền thuê nhà còn nửa năm, em có thể giảm cho anh nửa tháng." Hạ An Viễn lấy động cơ ra, vân vê, đường dây điện đấu nối trước đó đã bị cháy hoàn toàn. Anh ném chiếc tuốc nơ vít sang một bên, dứt khoát ném đống sắt vụn của chiếc quạt điện sang chỗ để đồ đạc linh tinh, bỗng nhiên im lặng.

"Sao không sửa nữa?" Anh Vương hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!