Trở về căn phòng sau khi gọi điện xong, Triệu Minh phát hiện Hàn Phi và Trương Tiểu Thiên đang ra sức vuốt màn hình di động.
"Mấy người đang làm gì thế?"
"Chúng em đang nhập thông tin vẻ ngoài của nhân vật mà Hàn Phi kể vào kho dữ liệu. Hắn miêu tả rất chi tiết nên đoán chừng sẽ sớm có kết quả đối chiếu thôi… Tìm thấy rồi!" Trương Tiểu Thiên nhìn vào khuôn mặt người hiển thị trên màn hình, biểu cảm dần trở nên kỳ dị. Gã đặt di động ngay trước mặt Hàn Phi: "Tôi đã dựa trên thông tin mà cậu cung cấp để tiến hành mô phỏng và đối chiếu từng khuôn mặt trong kho dữ liệu rồi.
Cậu xem thử người này có phải là ông chủ tiệm kia không?"
Sau khi nhìn thấy ông cụ trong màn hình di động, Hàn Phi vội thốt lên: "Không sai, chính là ông ta! Ông ấy còn nói cả nhà ổng đều là fans của tôi! Đặc biệt yêu thích các tiết mục của tôi nữa kìa!"
"Tôi cảm thấy ông ta không lừa anh, mà ngược lại, chính cậu đang lừa chúng tôi thì có." Trương Tiểu Thiên lại vuốt màn hình di động, lộ ra thông tin phía dưới: "Ông cụ này là một người canh mộ ở ngoại ô thành phố Tân Hỗ. Cha mẹ ông ta đã sớm qua đời, không con không cái. Nếu gọi là người nhà, vậy thì người nhà của ông ta hẳn là hàng trăm phần mộ vô danh nằm tại nghĩa trang của vùng ngoại ô kia."
"Không thể nào! Hôm qua ông cụ này còn an ủi tôi trong tiệm đồ cổ, giúp tôi vực dậy tinh thần nữa mà, mấy anh có nhầm lẫn gì không?" Hàn Phi tra đi tra lại các thông tin và hình ảnh trong chiếc di động.
"Hôm qua ông cụ an ủi cậu ấy hả?" Trương Tiểu Thiên vuốt màn hình hiển thị xuống trang cuối cùng: "Cậu nhìn cho kỹ đi! Ông cụ này đã qua đời vào 3 ngày trước rồi. Bản thân ông ấy cũng được chôn cất trong nghĩa trang ở ngoại ô ấy đấy."
Hệ thống thông tin cá nhân của công dân thì không thể nào sai được. Đến khi Hàn Phi nhìn thấy ảnh chân dung màu xám của ông lão trên trang cuối cùng kia, hắn hoàn toàn ngây ngốc luôn rồi.
"Chỉ có điều, có một điểm mà cậu không hề nói dối. Quả thực, ông ta là fans trung thành của cậu, thích cái kiểu cười mà chẳng gây cười nổi của cậu đấy. Mỗi tối, ông ta thường bật chương trình của cậu trong khu nghĩa trang, từng dọa không ít người qua đường mấy lần rồi. Hồ sơ công dân của ông ấy còn có bản ghi chép của chúng tôi nữa kìa."
Nói xong, Trương Tiểu Thiên bèn thu hồi lại di động, cả anh ta và Triệu Minh đều nhìn Hàn Phi: "Đừng đứng ngây ra đó nữa, nếu cậu thực sự không phóng hỏa thì cứ đi cùng chúng tôi một chuyến, chúng tôi sẽ không đổ oan cho một người tốt, lại càng không thể tha cho một kẻ xấu."
"Tôi có thể phối hợp với các anh, nhưng hy vọng các anh có thể cho đến xem xét lại đường đồ cổ thử. Tôi vẫn khó có thể chấp nhận được chuyện này." Hiện giờ, đầu óc của Hàn Phi rất bối rối vì tất cả mọi việc cứ ùn ùn kéo tới cùng một lúc. Vốn dĩ, hắn cho rằng cuộc sống của bản thân đã đủ nát rồi, chẳng ngờ vẫn còn cả mớ bòng bong rơi xuống đầu thế này nữa.
Đích thân đến phố đồ cổ một chuyến, nhìn cả con phố bị cháy rụi triệt để, Hàn Phi đã hoàn toàn mất hết hy vọng.
Thiêu hủy tan hoang, ngay cả đất cũng bị cháy đến nứt nẻ, cho dù thật sự có chứng cứ gì đi nữa phỏng chừng đã cháy thành tro tàn từ sớm rồi.
"Tại sao lại là mình chứ? Lẽ nào chỉ bởi vì ông ta là fans của mình ư?"
"Fans nhà người ta thì gửi thư tay, sô cô la, bút máy,… cho thần tượng; tại sao tới lượt kẻ chẳng có mấy fans như mình thì lại muốn hại chết mình chứ?"
9 giờ sáng, Hàn Phi có mặt tại đồn công an trên đường Hạnh Phúc thuộc khu phố cổ. Có thể là do lần đầu tiên ngồi xe cảnh sát nên đôi môi hắn trắng bệch, trạng thái tinh thần rất tệ.
"Tôi đi báo cáo công tác với đội trưởng Vương, Tiểu Thiên, cậu canh chừng anh ta." Sau khi Triệu Minh rời khỏi, Trương Tiểu Thiên dẫn Hàn Phi vào phòng triệu tập. Trong con mắt của cậu ta, tên "tội phạm phóng hỏa" Hàn Phi này rất nguy hiểm, cần phải cách ly với những người khác.
"Các anh thực sự hiểu lầm rồi, đến cả việc đốt pháo tôi cũng chưa từng làm huống chi là chuyện phóng hỏa nguyên cả khu phố chứ?"
"Thành thật ngồi đợi đi."
"Hiểu lầm rồi!" Hàn Phi còn chưa kịp nói xong, cánh cửa phòng triệu tập đã đóng lại: "Các người thật sự bắt nhầm người rồi! Hung thủ là người khác ấy! Tôi cũng là người bị hại mà!"
"Đừng gào nữa, bản thân có phạm tội hay không trong lòng còn không rõ ư?" Một giọng nữ vang lên trong căn phòng triệu tập.
Hàn Phi quay đầu nhìn lại, đập vào mắt là đôi giầy boots Martin nửa ống màu đen, sau đó là đôi chân thon dài mặc chiếc quần jeans bó cũng màu đen.
"Đẹp không?"
Người phụ nữ ngồi trong góc phòng triệu tập kia có dáng người đẹp đến không tưởng. Từ đầu tới cuối, cô ta không hề ngẩng đầu lên, rõ ràng chỉ chăm chú nghịch di động, thế nhưng dường như đối với tất cả những chuyện phát sinh trong phòng đều rõ như lòng bàn tay.
"Nhìn nhiều thêm chút đi. Sau khi vào đây, có khả năng cậu sẽ chẳng còn cơ hội ngắm gái nữa đâu. Tuy "Bộ luật hình sự" của nước mình chỉ quy định về tội phóng hỏa, không quy định về tội cố ý phóng hỏa, nhưng đối với những hành vi phạm tội phóng hỏa gây thiệt hại đặc biệt to lớn thì có thể cân nhắc mức hình phạt cao nhất. Nghe nói cậu đã đốt nguyên một khu phố, vậy thì sao có thể thoát mức chung thân kia chứ?
Cậu cũng là một phạm nhân thôi."
"Chị đừng ngậm máu phun người, tôi không giống như mấy phần tử phạm tội các người. Tôi tới đây chỉ là để phối hợp với phía cảnh sát tìm ra chân tướng sự việc. Bản án phóng hỏa này không đơn giản thế đâu, vẫn còn những bàn tay gây tội ác đằng sau nữa." Người có thể vào trong căn phòng triệu tập của đồn cảnh sát này chỉ có hai loại: cảnh sát hoặc kẻ bị tình nghi, cho nên Hàn Phi cũng không nghĩ ngợi quá nhiều.
Hiện giờ, đầu óc hắn chỉ tràn ngập những sự việc liên quan đến loại game kia.
"Bàn tay tội ác phía sau?" Lần đầu tiên người phụ nữ ngẩng đầu lên, tựa như cô ta phát hiện thứ gì đó hay ho: "Quả thật muốn thiêu rụi cả một con phố cần phải lên kế hoạch tỉ mỉ cặn kẽ, phải có nhiều địa điểm đồng thời bị phóng hỏa mới có thể khiến cho thế lửa lan tràn nhanh chóng được. Tuy nhiên, camera tại hiện trường lại không quay chụp được bất kỳ thứ gì ngoài một mình cậu, có cảm giác giống như cậu bị người ta cố ý lôi ra chịu tội thay vậy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!