Chương 49: Căn Hộ Ăn Thịt Người

Cả hai bên, ai cũng đều không dám manh động. Thời gian cứ thế nhích dần từng chút, nỗi sợ hãi trong lòng Hàn Phi cũng theo đó mà dần dần giảm bớt.

Còn vài phút nữa là hắn có thể hoàn thành nhiệm vụ ẩn rồi. Chỉ cần hắn cố gắng cầm cự qua khoảng thời gian cuối cùng này, về cơ bản thế cục kia sẽ phát sinh sự thay đổi.

Cơn lạnh buốt toát ra từ [Chiếc nhẫn của chủ nhà] đã sắp khiến ngón tay của Hàn Phi đóng băng đến nơi. Bị chặn giữa hai con quỷ, thế nhưng tình trạng này lại khiến hắn trở nên bình tĩnh hơn.

Hàn Phi cẩn thận duy trì hiện trạng lúc này, không tiếp tục đi sâu vào trong phòng, cũng không bỏ chạy ra ngoài. Hắn

- một người sống sờ sờ

- cứ thế đứng ngay lối ra vào phòng khách của bạn hàng xóm ma quỷ, thậm chí trên mặt còn dần lộ ra một nụ cười mỉm rất lịch sự.

Khoảng không gian trong căn hộ số 1051 chỉ là một mảnh đen kịt, đôi mắt màu đỏ tươi kia cứ như lơ lửng giữa không trung, không có thực thể. Hàn Phi cũng không nhìn thấy được tướng mạo của đối phương, chỉ biết rằng nó đang tản mát ra một loại khí thế vô cùng kinh khủng. Không đơn giản chỉ là sự âm u lạnh lẽo, "thứ đó" còn bao hàm một loại ác ý đặc biệt nào đó, mang theo khát vọng như muốn cắn nuốt con mồi.

"Vị hàng xóm trong căn hộ 1051 không phải là muốn ăn mình đấy chứ?"

Lúc nãy, Hàn Phi đã gây ra tiếng động tương đối lớn; tầng trên cũng bắt đầu có những tiếng động lạ truyền xuống. Con quỷ sau lưng của Hàn Phi và con quỷ trước mặt đều trở nên nóng nảy dần. Dường như bọn chúng đang lo rằng nếu chờ thêm chút nữa, có khả năng sẽ càng có nhiều lệ quỷ và quái vật tới đây.

Sau lưng Hàn Phi vang lên tiếng thở dốc nặng nề. Chất dịch sền sệt kia lại nhỏ giọt lên lưng hắn một lần nữa.

Năm ngón tay chỉ có da bọc xương vươn vào trong căn hộ 1051. Có vẻ con quỷ phía sau của Hàn Phi đang muốn thử kéo ngược Hàn Phi ra ngoài. Nhưng khi nó vừa vươn cánh tay vào trong phòng, "bóng tối" trong căn hộ tựa như hóa thành một thứ chất lỏng đặc sệt rồi bắt đầu chảy về phía cửa nhà.

Cuối cùng, cánh tay kia không còn đặt ở trên vai của Hàn Phi nữa. Nó đã bị bóng tối ở dạng thực thể trong căn hộ này hút chặt lại.

"Chủ hộ căn số 1051 này hình như có thể hòa cùng bóng tối thành một thể?" Hàn Phi bỗng nghĩ đến bóng đen đứng trong hành lang kia. Gã ta không có khuôn mặt, cũng không mặc đồ, chỉ là một bóng người màu đen nhánh: "Những hộ gia đình sống trong tầng này thật sự là vẻ ngoài kiểu gì cũng có."

Có ai đó gào thét trầm thấp vang lên sau lưng, Hàn Phi cũng không dám quay đầu lại nhìn. Hắn chỉ biết rằng con quỷ luôn bám sát theo mình và con quỷ trú ngụ trong căn hộ số 1051 đã xảy ra xung đột lẫn nhau.

"Đánh đi, đánh tới đi. Tốt nhất là lưỡng bại câu thương. Đánh chết được con nào thì bớt được con đấy."

Tố chất tâm lý của Hàn Phi hiện tại đã vô cùng cứng rắn. Bên tai không ngừng truyền tới tiếng động rợn người, phía sau lưng hắn cũng đã sớm ướt sũng mồ hôi lạnh. Thế nhưng, hắn vẫn không hề quay đầu lại.

"Còn 5 phút."

Nhìn lên đồng hồ đếm ngược trên màn hình nhiệm vụ, trái tim của Hàn Phi đập càng lúc càng nhanh, song nét mặt thì lại cực kỳ bình tĩnh.

Khi thời gian chỉ còn cách thời điểm hoàn thành nhiệm vụ 3 phút đồng hồ, dường như vị chủ nhân của căn hộ số 1051 đã bị chọc giận hoàn toàn. Cả căn hộ dường như bừng sống dậy, bóng tối đặc quánh bỗng như biến thành một cái miệng lớn tràn ra ngoài cửa, nuốt chửng luôn con quỷ phía sau lưng Hàn Phi!

"Rầm!"

Nghe tiếng đóng cửa truyền tới từ sau lưng, trái tim của Hàn Phi giật thót một cái vì đã xuất hiện tình thế ngoài dự liệu.

Tất cả mọi ánh sáng đều biến mất, Hàn Phi có cảm giác như mình vừa bị tước đoạt mất thị giác, xung quanh chỉ còn lại một màu đen thăm thẳm.

"Con quỷ sau lưng mình cũng bị lôi vào trong căn hộ số 1051 này rồi ư?"

Hiện tại, Hàn Phi hoàn toàn không còn cảm giác an toàn nữa. Hắn bèn nhích nhẹ cơ thể, hòng dựa sát lưng vào tường.

Rất nhanh, bả vai của hắn đụng vào một vật gì đó. Chỉ có điều, thứ ấy khiến cho hắn có cảm giác đây căn bản không giống độ cứng cáp của một bức tường, mà lại giống như bụng của một "người" vậy.

"Có người đứng bên cạnh mình ư? Bụng dưới của gã nằm đúng vị trí bả vai của mình à? Có phải gã ta bị treo trong phòng hay không?"

Hiện tại, điều duy nhất khiến cho Hàn Phi có cảm giác an tâm chính là con quỷ sau lưng hắn vẫn còn đang giãy giụa. Hắn có thể nghe thấy đối phương đang không ngừng phát ra những tiếng kêu thảm thiết và tiếng rống trầm khàn.

Trong hoàn cảnh tất cả chỉ là một màu đen kịt thế này, đối với Hàn Phi mà nói, có thể nghe ra tiếng kêu thảm thiết và ai oán của quỷ đã là một sự an ủi rồi. Ít ra, hắn cũng biết được trong căn phòng có thêm sự tồn tại của một [người đến từ bên ngoài] nữa.

Trong phòng, âm khí tỏa ra tứ phía, bóng tối như thủy triều không ngừng đập vào vách tường. Hàn Phi toát mồ hôi hột thay cho con quỷ ở sau lưng: "Mày nhất định phải cầm cự được 3 phút nhé!"

Hai mắt của hắn khóa chặt bảng nhiệm vụ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!