Chương 10: Tủ Lạnh

Nghe đạo diễn Khương khích lệ, Hàn Phi hơi xấu hổ. Hắn không tài nào nói cho ông ấy biết những chuyện mình đã gặp phải.

"Xem ra anh nhặt được bảo vật rồi. Bộ phim này có chú áp trận, mấy cảnh mở đầu yên tâm rồi." Đạo diễn Khương nhìn Hàn Phi, mỉm cười vui vẻ: "Anh đã nói mà, kỹ năng diễn xuất của chú tốt như vậy, sao đến giờ vẫn chưa nổi tiếng. Giờ xem ra là do chú đi sai đường, sau này chú nên thử đóng nhiều phim kinh dị hơn."

"Ước mơ của em là trở thành diễn viên hài, em thích nhìn mọi người cười, em rất tận hưởng loại cảm giác này."

"Người sống thì phải ăn cơm, chú có thể nổi tiếng nhờ vào phim kịnh dị, sau đó mới đi diễn hài." Đạo diễn Khương rất hài lòng với Hàn Phi: "Chú đã cast vai thành công, hôm nay trở về nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai chính thức vào đoàn."

"Em..." Hàn Phi còn không biết mình có thể sống quá đêm nay hay không. Dựa theo quy định của game, hắn mỗi ngày đều phải đăng nhập vào trò ấy.

"Anh sẽ cố giúp chú tăng thêm cát

-sê, yên tâm đi." Đạo diễn Khương rất thẳng tính, mọi cảm xúc đều biểu hiện ở trên mặt. Đương nhiên, đây cũng có thể là nguyên nhân cho đến giờ ông vẫn chưa trở thành đạo diễn lớn.

Từ khi bắt đầu đến lúc kết thúc buổi thử vai, tổng cộng chỉ mất mười mấy phút. Hàn Phi ăn ké cơm hộp của đoàn làm phim xong, vừa định rời đi thì smartphone bỗng rung mạnh; người gọi cho hắn lần này là Lệ Tuyết.

"Cô tra được gì rồi sao?"

"Số 21 phố Bắc, Khu phố cổ, tôi ở chỗ này chờ anh. Tôi đã tìm được Mạnh Thi."

"Tốt! Tôi qua ngay!"

Đoàn làm phim Hoa Tội Ác ở số 15 Phố Bắc, cách số 21 cũng không quá xa, Hàn Phi dựa vào chỉ dẫn của map trên smartphone để chạy đến đó.

Băng qua những toà nhà cổ kính, cuối cùng Hàn Phi dừng trước cổng của một khu tập thể công nhân nhiều năm.

"Bên này!" Giọng của Lệ Tuyết vang lên trong khu tập thể công nhân. Cô ấy vẫn mặc bộ đồ buổi sáng, ngoại trừ một chiếc mô

-tô Phantom đang đậu bên cạnh.

"Mạnh Thi sống ở trong khu tập thể công nhân Phố Bắc à?"

"Toàn thành phố có 12 người có tên là Mạnh Thi. Tôi đã tra từng người nhưng không phát hiện được người giống như lời miêu tả của anh. Tôi nghĩ, trông anh không giống như đang nói dối nên mới mở rộng phạm vi điều tra, rốt cuộc tìm được Mạnh Thi." Lệ Tuyết nói đến đây, nhìn chằm chằm mặt của Hàn Phi, nhìn thật lâu.

"Cô nói tiếp đi, nhìn tôi làm gì?"

"Đi theo tôi." Lệ Tuyết dẫn Hàn Phi bước vào toà nhà, cùng đi đến lầu ba.

Trước cửa căn hộ đầu tiên ở bên phải lầu ba đặt một chậu than, bên trong là tiền giấy đã đốt dở. Nhìn vào trong phòng, trên bàn thờ đen kịt đặt một di ảnh màu đen trắng.

"Trong phòng lấy lời khai, anh bảo tôi tối hôm qua đã gặp Mạnh Thi, nhưng trên thực tế Mạnh Thi phù hợp với miêu tả của anh đã qua đời từ 10 năm trước."

"Qua đời?" Hàn Phi đứng tại chỗ, ngay cả cửa cũng không dám vào.

Chủ cửa hàng đã qua đời từ mấy hôm trước, Mạnh Thi thì 10 năm trước đã qua đời

- Hàn Phi phát hiện tất cả những người có liên quan đến trò chơi này, trừ mình ra, dường như đều đã chết.

"Không đúng, còn có một người." Ôm tia hy vọng cuối cùng, Hàn Phi nhìn về phía Lệ Tuyết. Hắn chưa kịp mở miệng, Lệ Tuyết đã biết hắn muốn hỏi gì.

"Thần Thần là cháu của Mạnh Thi, tên đầy đủ là Mạnh Thần, thời gian chết cũng là ở 10 năm trước."

"Đều là người chết sao?" Hàn Phi cảm thấy lạnh cả sống lưng. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới NPC trong game lại là người đã qua đời trong hiện thực 10 năm trước.

Nghĩ tới mình tối hôm qua còn ngồi chung với bọn họ ăn sủi cảo, thậm chí còn cảm thấy rất ấm áp, Hàn Phi đã cảm thấy tê cả da đầu.

Đây là một trò chơi Địa ngục à?

"Hai vị, nếu như các người không có chuyện gì thì đi đi. Tôi không muốn lại bị quấy rầy." Một người đàn ông trung niên tóc hoa râm bước ra khỏi căn phòng khá chật chội. Ông ta chỉ khoảng 40 - 50 tuổi, nhưng tóc bạc phơ, thân thể cũng không quá tốt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!